Nhìn tin nhắn không gửi được mà Tống Mịch đen mặt, ném "bụp" cái Ipad vào ghế sofa.
Người gì đâu kì cục. Cứ ngại là chặn, có giỏi lộ mặt ra đây xem tôi thịt anh không!?
Hôm sau, Tống Mịch đến trường, trống vừa đánh giờ nghỉ trưa đã bị gọi đến phòng hiệu trưởng để viết bản kiểm điểm.
Cô cáu, cái mẹ gì cũng là cô, không cho cô đánh nhau chẳng nhẽ đến gọi cảnh sát cũng không được! Muốn chém người quá mà!
Hiệu trưởng là người đàn ông trung niên, trông hiền hậu nhưng nghiêm nghị, tên là Cao Trạch Hùng, mới nhậm chứ vào năm Tống Mịch vào trường. Tống Mịch hùng hùng hổ hổ bước vào phòng hiệu trưởng, nói chuyện cuộc đời.
"Hiệu trưởng, tôi làm gì sai?"
Tống Mịch đứng cách hiệu trưởng 1 cái bàn, bộ dạng giận dữ muốn bùng nổ làm hiệu trưởng hơi lo lắng, nhưng ông bắt buộc phải làm vậy, nếu không lại mang tiếng thiên vị Tống Mịch quá mức.
"Bạn học Cẩn, em làm náo loạn giữa cổng trường, hôm qua còn làm ầm ỹ ở nhà ăn. Tôi phạt em là đúng rồi"
"Tôi là người khơi mào à?, bọn họ không động đến tôi đến liếc mắt tôi còn không thèm nhìn. Bọn họ đam mê sắc đẹp của tôi, tôi ngăn cản được à"
Hiệu trưởng:"....." Ta muốn báo cảnh sát, ở đây có người điên. Cái gì mà đam mê sắc đẹp chứ, có biết người ta nói cô như thế nào không!?
Hiệu trưởng chưa nói nên lời Tống Mịch đã nói 1 tràng về đạo lí, về cuộc sống,..v....v,....
"Thầy à, con người sống không được quá lương thiện để không bị bắt nạt, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/158905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.