Chương trước
Chương sau
“Nhanh lùi về sau!” Mộ Linh Băng khẽ quát, vung quyền trượng.
Kinh Linh Thuật!
Một luồng ánh sáng dịu dàng bao bọc lấy hai chân của cô ta, làm cô ta trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mộ Linh Băng vừa dẫm chân xuống đã lập tức lùi ra sau.
Còn Vương Mộc Thụ lại đứng yên ở chỗ cũ.
Đôi Thiên Linh Đồng lóe lên ánh sáng chói lóa.
Bây giờ, trong tầm mắt anh ta, tốc độ của những thứ bên cạnh đều sẽ trở nên rất chậm.
Cho nên, anh ta chẳng hề sợ Phương Vỹ Huyền sẽ đến gần mình.
Dưới tốc độ chậm, anh ta có thể nhẹ nhàng tránh né được mỗi đòn tấn công!
Nhưng mà Phương Vỹ Huyền đang ở đâu?
Vương Mộc Thụ nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng của Phương Vỹ Huyền
“Tôi ở đây.”
Lúc này, giọng nói của Phương Vỹ Huyền đột nhiên vang lên bên tai Vương Mộc Thụ.
Sắc mặt Vương Mộc Thụ hơi thay đổi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang mỉm cười nhìn anh ta.
Cùng lúc đó anh vươn bàn tay phải đánh vào chính giữa khuôn mặt của anh ta!
Cũng may, vẫn còn Thiên Linh Đồng!
Trong mắt Vương Mộc Thụ, cái tát này đang dùng tốc độ cực chậm đánh về phía anh ta.
Còn kịp trốn!
“Chát!”
Ngay khi Vương Mộc Thụ chuẩn bị né tránh thì khuôn mặt anh ta lại nhói lên.
Cả người Vương Mộc Thụ ngã rầm xuống mặt đất, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi mau chóng mất ý thức.
“Chết tiết!”
Nhìn thấy Vương Mộc Thụ bị Phương Vỹ Huyền tát một cái ngã xuống đất, sắc mặt Mộ Linh Băng đã lui ra ngoài mấy chục mét chợt tái nhợt.
Cô ta biết nhiệm vụ bắt giữ hôm nay đã hoàn toàn thất bại.
Những Người Giữ Trật Tự được gọi là khắc tinh của võ giả, là pháp sư ba sao, nhưng cô ta và Vương Mộc Thụ vốn không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền.
Mộ Linh Băng nhìn thoáng qua Vương Mộc Thụ đã ngã xuống đất, cắn răng quyết đoán bỏ trốn.
Cô ta là người thông minh, nhất định sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm.
Vương Mộc Thụ đã ngã xuống, cô ta cần phải rời khỏi đây, chạy về báo cáo tình huống của Phương Vỹ Huyền!
Tên võ giả Phương Vỹ Huyền không phải là người mà pháp sư ba sao như họ có thể đối phó!
Cần phải cử Những Người Giữ Trật Tự bốn sao trở lên tới để hoàn thành nhiệm bắt giữ vụ!
Mộ Linh Băng nghĩ như vậy, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, chạy ra xa khoảng một trăm mét.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Vương Mộc Thụ đang hôn mê, rồi nhìn về phía Mộ Linh Băng đã bỏ chạy được hơn trăm mét, hơi híp mắt.
Phương Vỹ Huyền vươn tay phải tung ra một chưởng về hướng Mộ Linh Băng đang chạy trốn!
Mộ Linh Băng đang ra sức chạy trốn chỉ cảm thấy có một sức nặng đè xuống, cô ta không thể nào chịu nổi sức nặng này.
“Ầm!”
Một tiếng nặng nề vang lên, Mộ Linh Băng ngã sõng soài trên mặt đất, mặt đất xuất hiện vết nứt.
“Chao, tại sao cứ cố tình đến chọc tôi? Đi bắt Violet không tốt hơn sao?”
Đây là một câu cuối cùng mà Mộ Linh Băng đã nghe thấy trước khi ngất xỉu.

Phương Vỹ Huyền xếp Mộ Linh Băng đang hôn mê và Vương Mộc Thụ nằm cạnh nhau, đang suy nghĩ nên xử lý thế nào.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Hạ Kiều Y.
“Cái gì? Những Người Giữ Trật Tự? Anh làm Những Người Giữ Trật Tự… Anh đang ở đâu? Tôi đến ngay lập tức!” Lúc nghe thấy Phương Vỹ Huyền nói trong tay có hai người giữ trật tự, giọng điệu Hạ Kiều Y đã lập tức thay đổi.
Phương Vỹ Huyền nói vị trí, sau đó cúp điện thoại, ngồi trên ghế đá ở lối đi bộ nhìn dòng sông Lệ Giang trước mặt.

Hơn ba mươi phút sau, một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục đỗ lại trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Hạ Kiều Y mặc bộ đồng phục bước xuống từ trên xe, đi về phía Phương Vỹ Huyền.
Còn chưa lại gần cô ấy đã nhìn thấy trên mặt đất có hai người đang nằm.
Một nam một nữ, mới nhìn trong hai người đó rất thê thảm.
Má trái người đàn ông sưng như đầu heo, cằm chảy đầy máu. Còn người phụ nữ thì chảy máu mũi giàn giụa, gần như muốn gãy xương mũi, đồng thời trên người còn có rất nhiều miệng vết thương nông sâu khác nhau.
“Hai người này…” Hạ Kiều Y nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, sắc mặt rất khó coi.
“Sáng nay lúc tôi chạy bộ buổi sáng đột nhiên họ xông ra, nói muốn bắt tôi. Sau đó tôi đã đánh trả để tự vệ” Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền rất tự nhiên, nói.
“Bọn họ…… Thật sự là Những Người Giữ Trật Tự sao?” Trái tim Hạ Kiều Y đập thình thích, hỏi.
“Bọn họ tự xưng là Những Người Giữ Trật Tự, rốt cuộc có phải thật hay không thì tôi không biết.” Phương Vỹ Huyền nhún vai, nói.
Hạ Kiều Y suy nghĩ, rồi ngồi xổm xuống, lục lọi trong túi quần của Mộ Linh Băng rồi nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ màu đen.
Trên tấm thẻ này không có bất kỳ thông tin nào, chỉ có ba ngôi sao màu đỏ đồng đánh dấu.
Nhìn thấy tấm thẻ này, sắc mặt Hạ Kiều Y hoàn toàn thay đổi.
Đây là dấu hiệu của Những Người Giữ Trật Tự.
Hai người trước mặt thật sự là Những Người Giữ Trật Tự!
Phương Vỹ Huyền, vậy mà lại đánh Những Người Giữ Trật Tự trở nên thảm như vậy!
“Anh…” Hạ Kiều Y nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trợn to, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Tôi thanh minh thêm lần nữa, là họ ra tay với tôi trước.” Sắc mặt Phương Vỹ Huyền rất lạnh nhạt, nói: “Tôi gọi cô đến là muốn cô đưa đám người này về, để sau này họ đừng đến chọc tôi nữa.”
“Nếu như thêm lần nữa, tôi sẽ không nương tay đâu.”
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, nói: “Cho dù như thế nào, anh cũng không nên đánh họ ra thế này…”
“Cứ như vậy, Những Người Giữ Trật Tự sẽ càng không tha cho anh.”
“Lúc trước tôi đã nói với anh, tốt nhất đừng làm Những Người Giữ Trật Tự chú ý… Bởi vì một khi bị bọn họ theo dõi, bọn họ luôn chú ý anh, đến tận khi bắt được anh… Làm anh biến mất khỏi mắt mọi người.”
“Tôi cảm thấy họ không có đủ thực lực đó.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói.
Hạ Kiều Y nhìn hai người trên mặt đất, gằn giọng: “Nhìn tấm thẻ, hai người này chỉ ở cấp ba sao… Điều này chứng minh trong hệ thống Những Người Giữ Trật Tự, họ chỉ ở cấp ba sao. Nghe nói, trong Những Người Giữ Trật Tự, mạnh nhất là ở cấp sáu.”
“Điều này thì tôi biết, vừa rồi anh ta đã từng nói.” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Vương Mộc Thụ đang hôn mê, nói.
Phương Vỹ Huyền tỏ vẻ không sao cả, Hạ Kiều Y biết nói nhiều cũng vô ích.
Thực lực của Phương Vỹ Huyền đúng là rất mạnh, mạnh hơn bất kỳ võ giả nào mà cô ấy từng gặp trước đây.
Nhưng mà, ước nguyện ban đầu của tổ chức Những Người Giữ Trật Tự này chính là để khống chế võ giả.
Trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều bí pháp khống chế võ giả.
Năm đó, tiếng ác của Sát Thần vang xa, máu tươi văng ngàn dặm, nhưng một ngày nào đó, đột nhiên người đó đã biến mất tung mất tích.
Tuy họ không có tin tức chính xác, nhưng tất cả mọi người đều biết anh ta đã bị Những Người Giữ Trật Tự ra tay xử lý.
Nghe nói tu vi của vị Sát Thần kia đã đạt đến cảnh giới gần Võ Thánh đấy!
Nhưng mà đến cả một cường giả như vậy mà chẳng thể chạy thoát được sự trừng phạt của Những Người Giữ Trật Tự!
Có thể nghĩ, tổ chức Những Người Giữ Trật Tự có thể mạnh đến mức nào!
Đúng là Phương Vỹ Huyền rất mạnh, nhưng nếu hoàn toàn đắc tội một tổ chức như Những Người Giữ Trật Tự thì đúng là không phải hành động sáng suốt!
“Tôi sẽ đưa hai người này đi, sau đó sẽ xã giao với tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, cố gắng giữ lại anh.” Hạ Kiều Y im lặng một lát, rồi nói.
Sau đó, Hạ Kiều Y cho hai cấp dưới đỡ Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ lên xe.
“Sau này anh thật sự phải khiêm tốn một chút.” Hạ Kiều Y nhìn Phương Vỹ Huyền, nghiêm túc nói với anh.
“Tôi luôn rất khiêm tốn, nhưng liên tục có người muốn gây phiền phức cho tôi, tôi không còn cách nào khác.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Hạ Kiều Y còn muốn nói thêm gì đó.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại bất ngờ nói: “Về người sử dụng Tử Diễm ở Hoài Bắc, cô có tin tức liên quan nữa không?”
“…Tạm thời không có thông tin gì mới.” Hạ Kiều Y đáp.
Phương Vỹ Huyền trầm ngâm một lát, nói: “Người kia ở Hoài Bắc giết người nhiều lần, cũng phải biết phạm vi hoạt động của anh ta chứ?”
“Ừm, hai tháng gần đây liên tục phát hiện ba mươi bốn thi thể tử vong giống nhau, mà vị trí phát hiện những thi thể này phân bố đều ở các khu vực Hoài Bắc và Nam Đô. Nói cách khác, có thể người này hoạt động ở cả Hoài Bắc và Nam Đô.” Hạ Kiều Y nói.
“Hoài Bắc Nam Đô…” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.
“Nhưng nửa tháng gần đây người đó không giết người nữa. Điều này chứng tỏ có khả năng anh ta đã rời khỏi Nam Đô rồi…” Hạ Kiều Y nói.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói: “Tôi sẽ tự đi một chuyến đến Nam Đô.”

Phương Vỹ Huyền quay về khu chung cư Lệ Giang, chuẩn bị khởi hành đi Hoài Bắc và Nam Đô.
Chỉ cần người kia không rời khỏi Nam Đô, nhất định Phương Vỹ Huyền sẽ tìm được anh ta.
Phương Vỹ Huyền thu dọn qua loa chút quần áo nhét vào trong ba lô, chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, anh lại nhận được một cuộc gọi, là Đường Thanh Hiền gọi đến.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, nhận cuộc gọi.
“Phương Vỹ Huyền, cậu đang làm gì?”
“Không làm gì cả.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Nói cách khác là cậu đang rảnh sao?” Đường Thanh Hiền nói với giọng đầy ngạc nhiên.
“Cô muốn làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“… Mới vừa thi đại học xong mà, tôi muốn đi du lịch giải sầu, nhưng không tìm được bạn đồng hành, nếu cậu rảnh thì…” Đường Thanh Hiền ấp úng nói.
“Tôi không rảnh.” Không chờ Đường Thanh Hiền nói xong, Phương Vỹ Huyền đã ngắt lời cô ta.
“Cậu, cậu, vừa nãy cậu mới nói không làm gì!” Đường Thanh Hiền tức khó thở, nói.
“Không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.” Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại.
Đầu bên kia, Đường Thanh Hiền tức giận đến dậm chân.
Phương Vỹ Huyền đáng chết, Phương Vỹ Huyền thối tha!
Đây là lần đầu tiên cô ta mới người khác đi du lịch cùng, thế mà bị từ chối một cách dứt khoát như vậy!
Tức chết mà!
Tức giận một lúc lâu, sau đó Đường Thanh Hiền lại thở dài nhìn hành lý trên giường.
Xem ra chuyến đi Hoài Bắc Nam Đô này chỉ có thể tìm anh trai Đường Chí Hòa đi cùng cô ta mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.