Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt gã đàn ông thay đổi.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Phương Vỹ Huyền đã xem kinh văn rồi, đáng lẽ bây giờ phải mất năng lực tự hỏi và hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ông ta rồi mới đúng chứ!
Nhưng bây giờ trông Phương Vỹ Huyền trước mắt hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào. Hai mắt anh vẫn sáng ngời, biểu cảm cũng không dại ra.
"Sao kinh văn lại mất hiệu lực được? Chắc chắn là cậu ta chưa chân chính đọc nội dung của kinh văn!" Vẻ mặt gã đàn ông thay đổi liên tục. Ông ta cầm bản Giáo Kinh thật dày lên, chỉ vào một đoạn kinh văn trên đó rồi mạnh mẽ nhét vào tầm mắt Phương Vỹ Huyền để anh xem.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, khoát tay một cái hất bay luôn Giáo Kinh trước mặt.
"Ông muốn làm gì?" Phương Vỹ Huyền nhìn gã đàn ông rồi thản nhiên hỏi.
"Cậu, cậu dám ném Ngã Giáo Kinh Văn..." Vẻ mặt gã đàn ông kia biến đổi, vội vàng chạy lên trước nhạt Giáo Kinh trên mặt đất lên.
"Giáo Kinh ư?" Phương Vỹ Huyền nhướng mày như hiểu ra điều gì đó.
Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh Cơ Hiểu Nguyệt đang đứng cạnh cửa quán lẩu có một ả đàn bà trung niên dáng người mập mạp.
Bà ta cũng đang cầm một quyển Giáo Kinh màu đen trong tay.
Mà lúc này ánh mắt Cơ Hiểu Nguyệt đã trở nên ngây dại.
"Đi thôi, đi về với chúng tôi." Trên mặt ả đàn bà kia lộ ra một nụ cười vì âm mưu đã thực hiện được.
Vẻ mặt Cơ Hiểu Nguyệt không thay đổi gì, chỉ ngơ ngác nhìn bà ta.
Ả đàn bà ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị đi về phía trước thì lại đối diện với một vẻ mặt mỉm cười.
"Bà muốn mang cô ta đi chỗ nào cơ?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
Vẻ mặt ả đàn bà kia thay đổi.
Vốn dĩ bà ta tưởng rằng Phương Vỹ Huyền đã bị thu phục rồi, không ngờ anh lại đứng cản đường đi của bà ta.
"Có chút việc nhỏ cũng không làm xong!" Ả đàn bà mắng thầm gã đàn ông kia.
Lúc này, ông ta cũng đã đi tới bên cạnh bà ta.
"Người anh em, làm ơn nhường đường." Gã đàn ông kia nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt không tốt.
Ông ta không biết vì sao kinh văn không có hiệu quả với đối phương. Nhưng lúc này ông ta không muốn quan tâm nhiều như vậy nữa.
Mục tiêu của bọn họ vốn là Cơ Hiểu Nguyệt.
Bây giờ đã khống chế được Cơ Hiểu Nguyệt rồi. Bọn họ chỉ cần đem người về cho Giáo hoàng nữa là xong.
Về phần Phương Vỹ Huyền, nếu anh cứ cứng rắn phải chắn đường bọn họ thì bọn họ chỉ có thể dùng một số cách đặc biệt để xử lý thôi.
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Cơ Hiểu Nguyệt một cái rồi hỏi: "Các người đã làm gì cô ta vậy?"
Gã đàn ông đang định nói chuyện thì ả đàn bà bên cạnh đã cướp lời trước, niệm ra một đoạn khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu.
Cùng lúc đoạn khẩu quyết này vang lên, một luồng lực linh hồn tản ra từ cơ thể bà ta, đánh úp về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Lực linh hồn kia va chạm vào cơ thể anh sau đó tiêu tán trong nháy mắt, không thể nào tiến vào cơ thể anh được.
Sau khi niệm khẩu quyết xong, ả đàn bà kia trưng ra vẻ mặt trêu tức nhìn Phương Vỹ Huyền. Nhưng bà ta cũng nhanh chóng ngẩn cả người.
Bởi vì Phương Vỹ Huyền trước mắt trông như chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả.
"Sao có thể như vậy? Đây chính là bí quyết khống chế tinh thần của Vu Thần Giáo chúng ta. Mỗi lần dùng trước kia đều không hề xuất hiện sai lầm. Vì sao người này lại không bị gì vậy?" Ánh mắt ả đàn bà tràn đầy ngạc nhiên và sợ hãi nghĩ thầm.
"Tôi hỏi lại một lần nữa, các người đã làm gì cô ta?" Phương Vỹ Huyền nói, giọng điệu đã trở nên lạnh như băng.
"Không phải việc của mày! Cút ngay cho tao!" Ả đàn bà kia không quan tâm nhiều vậy nữa. Bà ta vươn tay muốn đẩy Phương Vỹ Huyền ra.
Bỗng đột nhiên bà ta cảm nhận được một nguồn lực cực lớn xốc cả người bà ta lên, sau đó nặng nề quật xuống đất. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bà ta bị rơi đến choáng váng, máu mũi giàn giụa.
"Mày, mày dám..."
Nhìn thấy kết quả của đồng bọn, vẻ mặt gã đàn ông đứng cạnh thay đổi, muốn đi lên phía trước.
Phương Vỹ Huyền vươn chân phải ra gạt chân ông ta một cái.
"Ầm!"
Gã đàn ông lảo đảo một cái rồi té lên trên bàn, bị ngã đến choáng váng.
"Này, làm gì đó? Muốn đánh nhau thì đừng đánh trong quán của chúng tôi!" Lúc này, ông chủ quán lẩu đi ra quát lớn.
Động tĩnh vừa rồi cũng khiến không ít người đang ăn vặt trên đường chú ý.
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn ông chủ rồi nói: "Không đánh nhau, hai người kia không cẩn thận nên ngã sấp xuống thôi."
"Ngã sấp xuống ư?" Ông chủ nhướng mày đi tới.
Phương Vỹ Huyền không quan tâm đến ông chủ nữa mà quay sang nhìn Cơ Hiểu Nguyệt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt Cơ Hiểu Nguyệt bây giờ đang dại ra, mặt không thay đổi chút nào, hiển nhiên là đã rơi vào một trạng thái đặc biệt nào đó rồi.
"Hẳn là có liên quan đến kinh văn này." Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
"Cô Cơ." Phương Vỹ Huyền thử gọi cô ta một tiếng.
Quả nhiên Cơ Hiểu Nguyệt chẳng có phản ứng gì.
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, trực tiếp thò tay kéo Cơ hiểu Nguyệt đến trước người.
Sau đó anh vươn một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trán cô ta.
Một lát sau, Phương Vỹ Huyền rút tay về, ánh mắt hơi nghiêm túc.
Đúng như anh nghĩ, hồn phách của Cơ Hiểu Nguyệt đã bị để lại một dấu ấn đặc biệt.
Dấu ấn này chính là lý do đã biến cô ta thành trạng thái hiện tại.
Phương Vỹ Huyền có cách để mạnh mẽ giải trừ dấu ấn này, nhưng chắc chắn sẽ có sự nguy hiểm nhất định.
Bởi vì Cơ Hiểu Nguyệt là một người bình thường chưa bao giờ tu luyện nên hồn phách của cô ta vô cùng yếu ớt.
Nếu Phương Vỹ Huyền mạnh mẽ giải trừ dấu ấn này thì có thể sẽ khiến hồn phách của cô ta bị thương.
Mà hồn phách lại là nơi không thể bị thương được. Nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới người đó.
Bởi vậy nên anh mới không thể tùy tiện giải trừ dấu ấn giúp Cơ Hiểu Nguyệt được.
"Các người đến từ giáo phái gì vậy?" Phương Vỹ Huyền lạnh lùng hỏi đôi nam nữ trung niên đang té trên mặt đất.
Lúc này hai người kia đang phát ra tiếng kêu thảm thiết. Giọng lớn được đến đâu thì gào to đến đó, mục đích là để hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.
Hai người bọn chúng cũng không trả lời vấn đề của Phương Vỹ Huyền.
Anh hơi híp mắt lại đi lên phía trước, nhặt cuốn Giáo Kinh rơi bên cạnh gã đàn ông kia lên mở ra nhìn vài tờ.
Nội dung bên trong đều là một ít kinh văn tối nghĩa khó hiểu, trông cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng Cơ Hiểu Nguyệt vừa liếc nhìn đã bị đánh dấu lên hồn phách.
Rất dễ nhận thấy rằng bản kinh văn này chỉ có tác dụng với người có hồn phách yếu kém.
Mà đôi nam nữ trung niên này thấy Phương Vỹ Huyền tùy tiện lật giở kinh văn của mình nhưng vẫn giữ được tinh thần và lý trí thì thầm giật mình!
Điều này sao có thể?
Dựa vào kinh nghiệm trước kia của bọn chúng thì lần đầu tiên người bình thường xem Giáo Kinh, chỉ cần nhìn thấy một đoạn kinh văn bên trong là sẽ mất năng lực tự hỏi trong nháy mắt, não bị vây trong trạng thái trống rỗng. Sau đó phải uống một cốc nước thánh mà Giáo chủ ban cho thì mới có thể khôi phục tinh thần.
Thế nhưng Phương Vỹ Huyền trước mắt lại có thể tùy ý lật xem bản kinh văn này!
Chuyện nào sao có thể xảy ra được chứ?
Phương Vỹ Huyền tiện tay lật vài tờ nhưng không tìm được nguyên nhân. Anh bèn ném quyển Giáo Kinh kia xuống đất rồi cúi đầu lạnh lùng hỏi người đàn ông kia:
"Tôi hỏi lần cuối cùng, giáo phái của các người tên là gì?"
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, trái tim của gã đàn ông kia đập rất nhanh. Ông ta chỉ cảm nhận được một sự lạnh lẽo đang dâng lên, lạnh thấu xương.
"Tao, bọn tao..."
Người đàn ông kia không chịu nổi áp lực, chuẩn bị nói ra.
"Có bản lĩnh thì đánh chết chúng tao xem! Đánh đi xem nào!" Lúc này, ả đàn bà ngã phía sau lại gào lớn.
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía bà ta.
Lúc này miệng bà ta đang đầy máu, tóc tai bù xù.
Bà ta biết không thể cứng đối cứng được nữa. Bọn chúng không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền, thế nên mới nghĩ cách làm ầm lên để hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, sau đó tạo nên một sự hỗn loạn rồi thừa dịp đó mang Cơ Hiểu Nguyệt đi.
"Thằng nhóc kia, mày giật dây con gái chúng tao rời nhà trốn đi, nó không muốn thì lại hạ thuốc mê nó... Bây giờ còn đánh chúng tao thành thế này. Mày không sợ bị sét đánh chết à? Hả?"
Nhìn thấy xung quanh có càng ngày càng nhiều người đến vây xem, ả đàn bà kia bèn gào lớn hơn nữa.
"Ồ! Hóa ra đôi vợ chồng trung niên này là mẹ của người đẹp kia! Thảo nào!"
"Mẹ nó chứ! Tôi đã nói người đẹp cấp bậc này sao lại đi ăn cơm cùng một thằng con trai như vậy được. Hóa ra là bị hạ thuốc mê!"
"Đúng vậy, nhìn mỹ nữ kia đi, biểu cảm của cô ta cứng ngắc như vậy, nhìn là biết không bình thường rồi..."
Quần chúng vây lên, không ít người đã chú ý đến Cơ Hiểu Nguyệt từ lâu. Lúc này bọn họ bắt đầu chỉ trỏ Phương Vỹ Huyền, ai nấy đều vô cùng tức giận.
"Mọi người nhìn đi! Chính là người này, cậu ta không chỉ muốn bắt cóc con gái của chúng tôi mà còn muốn đánh chết hai vợ chồng chúng tôi nữa! Giữa ban ngày ban mặt mà cậu ta cũng dám làm loại chuyện này, có còn pháp luật nữa không hả?" Ả đàn bà kia nghe thấy lời nghị luận của đám người xung quanh, sự đắc ý hiện lên trong mắt.
Bà ta biết bà ta sẽ thành công nhanh thôi. Bà ta đã khiến rất nhiều người tức giận.
Sau khi ả đàn bà kia hét lên, không không ít người đều dùng ánh mắt khó chịu để nhìn Phương Vỹ Huyền.
Mấy nam thanh niên để trần cánh tay uống rượu đã xắn tay áo lên, sẵn sàng xông lên và dạy cho Phương Vỹ Huyền một bài học.
"Thằng nhóc, đã nói đừng có gây chuyện trong quán lẩu rồi mà..." Ông chủ của quán lẩu cũng dùng vẻ mặt không tốt nhìn anh.
"Mọi người mau một tay bắt người này lại đi, tống cậu ta và nhà..." Ả đàn bà thấy tình cảnh này thì bắt đầu tranh thủ chớp thời cơ tiếp tục gào lên.
"Ầm!"
Nhưng bà ta còn chưa nói xong đã bị Phương Vỹ Huyền vả cho một cú vào má.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.