Sau lưng hai người Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc có tám tên đàn em cường giả cảnh giới Tông Sư. Cộng lại, đối phương có mười tên Tông Sư. Mà bên Chung Thế Viễn, chỉ có hai Tông Sư, thực lực cộng lại vốn dĩ không cùng một cấp bậc với đối phương. Hàn Minh Lý muốn giết bọn họ, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, Chung Thế Viễn không cam lòng! Nhà họ Chung bọn họ thiệt hại hai trưởng lão cảnh giới Tông Sư, lại phát hiện ra linh tuyền trước, cuối cùng không chiếm được chút lợi ích gì? Chung Thế Viễn nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng vẻ mặt xanh mét nhìn Hàn Minh Lý. “Cậu Chung, hình như anh không vui lắm nhỉ.” Hàn Minh Lý hơi híp mắt lại, thương tiếc nói. Sắc mặt Chung Thế Viễn thay đổi, cố nặn ra nụ cười: “Không, không có.” “Haiz, được rồi, con người tôi rất mềm lòng. Như vậy đi, tôi cho phép mỗi người các anh lấy một chén nước linh tuyền. Bây giờ một chén linh tuyền có thể bán được một trăm vạn đấy! Mỗi người các anh lấy một chén, thì cũng tương đương kiếm lời được bốn năm trăm vạn rồi, không tính là mất công đi một chuyến.” Hàn Minh Lý nói. Nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên gương mặt của Hàn Minh Lý, dù trong lòng Chung Thế Viễn vô cùng bẽ mặt và tức giận, nhưng lại không thể làm gì. Nhà họ Chung bọn họ ở Giang Nam xem như thế gia võ đạo hàng đầu, nhưng ở Hoài Bắc, chẳng là cái thá gì. Cho dù nhà nhà họ Hàn hay nhà họ Trần, đều không phải người mà nhà họ Chung có thể làm mất lòng. Khi Hàn Minh Lý và Chung Thế Viễn đang nói chuyện với nhau, Trần Cao Hạc đang yên lặng quan sát tình hình xung quanh. Sự chú ý của anh ta không phải ở linh tuyền, mà là ở chỗ khác. Đột nhiên, anh ta chú ý tới Phương Vỹ Huyền trong đội của Chung Thế Viễn đã biết mất không thấy bóng dáng. Trần Cao Hạc nhíu mày, nhìn về phía Chung Mỹ Ân hỏi: “Phương Vỹ Huyền đi đâu?” Sắc mặt Chung Mỹ Ân thay đổi, cô ta không ngờ Trần Cao Hạc lại đột nhiên hỏi Phương Vỹ Huyền đang ở đâu. Cùng lúc đó, cô ta cũng do dự, không biết có nên nói thật với Trần Cao Hạc hay không. Thấy Chung Mỹ Ân không nói lời nào, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Trần Cao Hạc, anh ta nói: “Nếu như cô nói cho tôi biết, tôi có thể cho nhà họ Chung các cô quyền sử dụng một phần linh tuyền.” “Cậu chủ Trần, cậu nói thật?” Chung Mỹ Ân còn chưa lên tiếng, sắc mặt Chung Thế Viễn đã trở nên vui vẻ, quay đầu lại. “Đương nhiên.” Trần Cao Hạc gật đầu nói. “Phương Vỹ Huyền nhảy xuống linh tuyền! Bây giờ vẫn chưa lên, vừa rồi có một cơn chấn động ở dưới mắt đất…” Chung Thế Viễn gấp gáp nói. “Nhảy xuống linh tuyền rồi?” Trần Cao Hạc sững sờ, quay đầu nhìn về phía linh tuyền, sắc mặt thay đổi. Hỏng rồi! Bị Phương Vỹ Huyền tìm được trước! Gần như trong nháy mắt, trên người Trần Cao Hạc phát ra một khí thế khiến người khác sợ hãi. Chung Mỹ Ân và Chung Thế Viễn đứng gần đó, bởi vì tu vi kém cỏi, trực tiếp bị khí thế này đè xuống mặt đất. “Phương Vỹ Huyền… cậu dám cướp cơ duyên của tôi?” Ánh mắt Trần Cao Hạc như đóng băng, nhảy xuống linh tuyền. “Anh Trần!” Hàn Minh Lý thấy Trần Cao Hạc nhảy xuống linh tuyền, sắc mặt thay đổi. Gã nhìn về phía Chung Thế Viễn hỏi: “Phía dưới linh tuyền có gì?” Chung Thế Viễn ngồi đó, trên mặt vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi không biết.” Thấy Chung Thế Viễn có vẻ không nói dối, Hàn Minh Lý cũng không tiếp tục hỏi, mà đi đến bên cạnh linh tuyền nhìn xuống dưới. Chỉ có thể thấy một dòng nước suối màu lam nhạt, không thấy được vật ở dưới đáy. “Rốt cuộc thì phía dưới có gì? Vì sao Trần Cao Hạc lại tức giận như vậy rồi nhảy xuống?” Hàn Minh Lý hơi híp mắt lại, ánh mắt đầy suy tư. … Không gian dưới mặt đất, ngoài trừ chỗ của Phương Vỹ Huyền, những nơi khác đều kết thành những tầng băng dày. Ánh sáng trong linh mảnh đã ảm đạm hơn trước không ít. Có thể thấy rằng, linh khí bên trong linh mạch đã bị Phương Vỹ Huyền hấp thu hơn phân nửa. Bây giờ anh như một người ăn quá no, đan điền căng lên, rất không thoải mái. Không chỉ như thế, kinh mạch của anh cũng bị dòng chảy linh khí dồn dập xông tới căng đến mức đau đớn. Chỉ còn một chút, bởi vì linh khí hấp thu từ linh mạch quá thuần khiết, không thể trực tiếp bị hấp thu. Cho nên, Phương Vỹ Huyền không thể thoải mái đột phá cảnh giới. Sau khi hấp thu những linh khí cường độ cao này xong, anh còn cần thêm một khoảng thời gian luyện hóa nữa mới có thể tiêu hóa hết những linh khí này, dùng cho bản thân. Mà trước đó ý chí bảo vệ còn điên cuồng vô cùng, đột nhiên biến mất đi đâu rồi. Phương Vỹ Huyền hơi nghi ngờ. Ý chí bảo vệ này đi đâu rồi? Nhưng lúc anh đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau anh xuất hiện một khí thế rất mạnh mẽ! Ánh mắt Phương Vỹ Huyền thay đổi, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng người màu xanh nhạt! Cái này là… Dùng hơi thở hủy diệt ngưng thụ thành thực thể của ý chí bảo vệ? “Thằng nhóc, mày dám hủy căn cơ của tộc Ảnh Nguyệt chúng tao, đừng hòng sống tiếp! Hôm nay, tao sẽ giết chết mày!” Giọng điệu của ý chí bảo vệ lạnh lẽo. lao về phía Phương Vỹ Huyền. “Đã nói mày không phải đối thủ của tao rồi, tội gì phải khổ thế chứ?” Phương Vỹ Huyền thở dài, thả hai tay đang hấp thu linh mạch ra, xoay người lại. ”Ầm!” Ý chí bảo vệ vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, đánh một quyền về phía ngực của Phương Vỹ Huyền, phát ra âm thanh trầm đục. Nhưng thậm chí Phương Vỹ Huyền còn không nhíu mày giơ chân lên, đạp xuống bụng của ý chí bảo vệ. “Ầm ầm!” Một cú này, đá vào khoảng không. Đột nhiên phần bụng của ý chí bảo vệ tản ra, biến thành hư thể. Nhưng sau lưng nó là tầng băng, lại bị một cước này đánh cho văng tung tóe. “Ồ?” Phương Vỹ Huyền nhíu lông mày, lại đánh thêm một quyền về phía ý chí bảo vệ. “Rầm!” Đột nhiên ý chí bảo vệ biến thành một luồng khí màu xám, né tránh một quyền của Phương Vỹ Huyền. “Oành!” Một tầng băng ở hướng khác, cũng bị Phương Vỹ Huyền đánh cho vỡ nát. “Vốn dĩ tao không có thực thể! Mày vĩnh viễn không thể nào đánh bại được tao!” Ý chí bảo vệ hả hê cười nói. Cùng lúc đó, nó lại đánh một quyền về phía bụng của Phương Vỹ Huyền. “Ầm!” Phương Vỹ Huyền không thèm tránh, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Không thể nào đánh bại mày? Mày quá xem trọng bản thân rồi đấy? Chỉ là một ý chí mà thôi.” Khi đang nói chuyện, Phương Vỹ Huyền lật tay phải lên, phía trên hiện lên một luồng chân khí màu đỏ nhạt. Anh vỗ tay phải về phía trước. “Oành!” Chân khí đỏ nhạt chạm đến hư thể của ý chí bảo vệ, những hơi thở hủy diệt bốc cháy lên trong nháy mắt. Ý chí bảo vệ lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết. Những khí xám ngưng tụ thành hình người bị Phương Vỹ Huyền dùng chân khí thiêu đốt, chỉ trong chốc lát đã bị thiêu đốt gần hết. “Sao có thể? Sao có thể như vậy được? Đây là hơi thở hủy diệt!” Trong giọng nói của ý chí bảo vệ chỉ còn sợ hãi. Nó làm sao ngờ được, hơi thở hủy diệt lại bị một chân khí của tu sĩ thiêu đốt! Đây là chân khí gì? Tu sĩ như thế nào, mới có thể tu luyện ra chân khí như vậy? Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở đó, mặt không đổi sắc, thế mà ý chí bảo vệ lại cảm thấy sợ hãi. Cảm xúc như vậy, không thể nào xuất hiện ở một ý chí. Như khi đối mặt với Phương Vỹ Huyền, ý chí bảo vệ thật sự cảm thấy sợ hãi! Trí nhớ của nó kế thừa từ người chủ, nhưng trong trí nhớ đó, chưa bao giờ gặp qua tu sĩ nào kinh khủng như vậy! Phương Vỹ Huyền xoay người, hai tay đặt trên linh mạch, tiếp tục hấp thu linh mạch. Mặc dù anh cảm thấy đan điền đang tăng vọt, nên cảm thấy không thoải mái dễ chịu, nhưng trong linh mạch này còn ít nhất một phần ba linh khí chưa được hấp thu, anh không thể lãng phí được. Một người hưởng nguyên một linh mạch, chuyện như vậy, Phương Vỹ Huyền đã sống năm ngàn năm nhưng vẫn lần đầu tiên thấy. Anh không thể lãng phí cơ hội lần này. Nhìn thấy anh lại bắt đầu hấp thu linh mạch, ý chí bảo vệ lấy lại tinh thần, trong lòng quyết tâm. Nó không có cách nào ngăn cản được Phương Vỹ Huyền cả. Nhưng của cải để lại cho thế hệ sau của tộc Ảnh Nguyệt lại làm áo cưới cho người khác, chẳng bằng hủy cả đi! Muốn hấp thu toàn bộ linh mạch? Nằm mơ đi! Tao thật sự không thể làm gì được mày, nhưng toàn bộ núi Bạch Xuyên, nếu nằm trong sự khống chế của tao! Bao gồm cả linh mạch này. “Ầm ầm!” Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ, từng khối băng vỡ vụn, những đất đai dưới lòng đất cũng bắt đầu sụp đổ. Mà linh mạch trong suốt sáng long lanh trên vách, cũng xuất hiện vết rách. Linh khí ở bên trong, bắt đầu xói mòn! Phát hiện ra chuyện này, sắc mặt Phương Vỹ Huyền thay đổi. Cái ý chí bảo vệ này, vì không để cho anh hấp thu linh mạch, thế mà không tiếc hủy đi linh mạch! Vết rách trên linh mạch càng lúc càng nhiều, càng ngày càng lớn. “Rắc rắc!” Cuối cùng, linh mạch trên vách tường nứt toác hoàn toàn, nổ tung! “Oành!” Linh khí bên trong linh mạch, chỉ trong nháy mắt đã biến mất. “Mẹ kiếp! Cần phải như vậy sao?” Phương Vỹ Huyền không nhịn được chửi ầm lên! Còn một phần ba linh khí trong linh mạch đó! Cứ vậy mà mất hết rồi! “Thằng nhóc, là mày ép tao! Ha ha ha… Tao không thể làm gì được mày! Nhưng tao có thể khiến cho mày không có được thứ gì cả!” Ý chí bảo vệ điên cuồng cười to. “Vậy mày nên làm sớm mới đúng, linh mạch đã bị tao hấp thu hai phần ba rồi. Chỉ còn dư lại một phần ba, không cần cũng được.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói. “...” Tiếng cười của ý chí bảo vệ im bặt. Sau đó là một trận điên cuồng. “Thằng nhóc, mày đừng có đắc ý! Bây giờ tao sẽ hủy nơi này! Chưa chắc mày có thể chạy thoát được!” Ý chí bảo vệ hét lên. “Ầm ầm!” Toàn bộ không gian dưới mặt đất, bắt đầu sụp đổ! Trần Cao Hạc vừa chui vào đường hầm dưới mặt đất, đã cảm thấy toàn bộ không gian rung lắc, biến sắc. Anh ta có thể cảm nhận được phía dưới có một luồng linh khí dội tới. Đáng chết! Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra? Cơ duyên của anh ta! Anh ta chờ cơ duyên lâu như vậy, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao? Trong lòng Trần Cao Hạc cảm thấy không cam tâm, nhưng lúc này vách đá xung quanh đường hầm đã bắt đầu sụp đổ. Anh ta biết, cho dù phía trước có cơ duyên gì thật, chắc chắn đã bị hủy rồi. Anh ta chỉ có thể đi đến đây, nếu không ngay cả anh ta cũng sẽ gặp phiền phức. Trần Cao Hạc quay đầu, nhanh chóng bơi trở về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]