Chương trước
Chương sau
Giao đấu?
Hạ Tư Không hơi nhíu mày, nhìn Hoàng Hi Hưng nói: “Hi Hưng, tôi biết trong lòng cậu không phục, nhưng...”
Thực lực của Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không tương xứng với tu vi mà anh để lộ ra.
Anh có thể nhẹ nhàng đánh bại danh xưng thiên tài võ đạo Giang Nam năm mươi năm mới gặp một lần của Dương Thiếu Xương, lại có thể chặt đầu hai tên sát thủ cảnh giới Tông Sư.
Lại nghĩ về lần đầu gặp Phương Vỹ Huyền, đột nhiên cá chết nổi lên.
Hạ Tư Không biết thực lực của Phương Vỹ Huyền chắc chắn là vượt xa cảnh giới này của võ giả Tiên Thiên.
Hoàng Hi Hưng chỉ nhìn thấy hơi thở tu vi của Phương Vỹ Huyền để lộ ra, chứ không chú ý đến thực lực của Phương Vỹ Huyền.
“Đại sư, nếu như cậu ta thật sự có thực lực, ông cần gì ngăn cản thỉnh cầu giao đấu của tôi và cậu ta? Nếu cậu ta có thể thắng tôi, vậy thì tất nhiên cậu ta có thể đủ để mọi người tin phục. Nếu như cậu ta thua, vậy thì vừa hay chứng minh được người này không xứng để dẫn đội.” Hoàng Hi Hưng cắt ngang lời của Hạ Tư Không.
Trong lòng anh ta ngập tràn lòng đố kị đến mức lơ luôn sự tôn kính trong cuộc nói chuyện với cấp trên, thậm chí còn nhiều lần cắt ngang lời của Hạ Tư Không.
Nếu là bình thường thì việc làm này của anh ta sẽ bị xử phạt!
“Anh Hi Hưng nói đúng! Ông nội, ông cứ để anh Hi Hưng giao đấu với Phương Vỹ Huyền một lần là được rồi! Ông cứ hấp tấp để anh ấy làm đội trưởng của cuộc thi lần này, không chỉ có anh Hi Hưng và nhóm đội viên đó không phục mà cháu cũng không phục!” Hạ Tuyết Nhan đứng một bên ấm ức nhìn Phương Vỹ Huyền, mở lời.
“Chị...” Hạ Vi Vãn muốn ngăn Hạ Tuyết Nhan lại, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Cô ta đã thấy qua thủ đoạn đáng sợ của Phương Vỹ Huyền, cô ta biết thực lực của Phương Vỹ Huyền mạnh cỡ nào.
Hoàng Hi Hưng muốn giao đấu với Phương Vỹ Huyền, lỡ như chọc giận Phương Vỹ Huyền thì hậu quả là không tưởng tượng được!
“Vi Vãn, hôm nay em sao vậy? Sao em thà giúp người ngoài là Phương Vỹ Huyền cũng không giúp bọn chị nói chuyện?” Đôi mắt hạnh của Hạ Tuyết Nhan mở tròn, nói.
Hạ Vi Vãn thở dài, không nói nữa.
Cô ta hiểu rất rõ tính cách cứng đầu của chị mình, bây giờ nói thêm cũng vô ích.
Hạ Tư Không nhìn Phương Vỹ Huyền, phát hiện Phương Vỹ Huyền lúc này đang vừa uống trà vừa nhàn nhã nhìn lồng chim treo trên cành cây cách đó không xa.1
Cứ như là chuyện đang xảy ra bây giờ không có liên quan đến anh vậy.
“Đại sư, hy vọng ông có thể đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi! Nếu không tôi sẽ không phục!” Hoàng Hi Hưng cúi rạp mình trước Hạ Tư Không, trầm giọng nói.
Hạ Tư Không nghiêm mặt nói: “Thỉnh cầu của cậu còn phải xem đại sư Phương có đồng ý chấp nhận hay không.”
Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về hướng Phương Vỹ Huyền.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đang say sưa nhìn chim trong lồng, đột nhiên cảm giác được sự im lặng của xung quanh, thì bừng tỉnh hỏi: “Sao vậy? Mấy người thảo luận ra kết quả rồi sao?”
“Đại sư Phương, không biết cậu có đồng ý chấp nhận lời thỉnh cầu cọ xát của Hi Hưng khôn?” Hạ Tư Không hỏi.
Trước đây Hạ Tư Không cũng từng dẫn binh, ông ta biết chỉ dựa vào miệng nói không mà muốn nhóm binh tinh nhuệ bên ngoài kia phục đội trưởng từ trên trời rơi xuống là Phương Vỹ Huyền thì không có tác dụng gì cả.
Phương Vỹ Huyền mạnh cỡ nào thì còn phải thể hiện ra để bọn họ ngậm miệng một cách triệt để.
Vì thế, Hoàng Hi Hưng đề ra yêu cầu giao đấu với Phương Vỹ Huyền, đây cũng là một cơ hội rất tốt với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhìn Hoàng Hi Hưng, nhàn nhạt cười nói: “Tôi không phải đã cọ xát với anh ta rồi à?”
“Lần đó cũng tính? Sau đó anh trực tiếp bỏ chạy rồi! Làm sao có thể tính là cọ xát!” Hạ Tuyết Nhan đứng một bên lớn tiếng nói.
Hoàng Hi Hưng híp mắt nói: “Tôi biết anh có vài phần sức lực, nhưng võ đạo, không chỉ dựa vào sức lực. Nếu không, mấy võ sĩ trên thế giới, ai nấy cũng đều là cao thủ võ đạo rồi.”
“Sức lực...” Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Hiểu biết của anh với võ đạo chưa đủ sâu. Cho dù dùng cách nào đi nữa, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ thì đều được coi là kẻ mạnh.”
Hoàng Hi Hưng cười lạnh nói: “Vậy thì, xin hỏi cậu có gan đấu với tôi không? Tôi có thể chứng minh quan điểm của tôi, khi thực chiến thật sự thì sức lực chỉ có thể hỗ trợ, quan trọng nhất vẫn là tư thế chuyển động và các loại kỹ thuật đấu.”
“Được thôi, nếu anh bắt buộc phải đánh trận này vậy thì tới đi.” Phương Vỹ Huyền đứng dậy, lười biếng duỗi eo.
“Chúng ta ra ngoài sân đấu, năm mươi tư quân tinh nhuệ đều đang ở bên ngoài, chúng ta có thể để họ làm người chứng kiến trận cọ xát này.” Thấy Phương Vỹ Huyền đồng ý thỉnh cầu của mình, mắt Hoàng Hi Hưng lóe lên sự vui vẻ.
Anh ta rất nhanh có thể chứng minh, Phương Vỹ Huyền chỉ là một tên võ giả Thiên Tiên có chút sức lực. Anh ta thân là một võ đạo tông sư, thì cho dù là cảnh giới hay tu vi, vận dụng chân khí hay là kỹ thuật đấu đều có thể đè bẹp Phương Vỹ Huyền!
Đồng thời, còn có thể thể hiện thực lực trước mặt năm mươi tư quân tinh nhuệ, chắc chắn là một cơ hội cực tốt để lập uy!
...
Tất cả mọi người đều đi đến sân ngoài của bộ đội.
Đứng đó là quân tinh nhuệ xếp thành hình san sát nhau, thật ra phần lớn đều là võ giả thiên tiên cấp mười trở lên, trong đó có vài người đã đạt đến cảnh giới bán bộ tông sư.
Nhìn thấy Hạ Tư Không đi ra, nhóm quân tinh nhuệ này đều cung kính, hô: “Chào đại sư!”
“Vị này, là người mà đại sư Hạ chọn làm đội trưởng, anh ta là Phương Vỹ Huyền.” Hoàng Hi Hưng cười giới thiệu với nhóm quân tinh nhuệ.
Nghe thấy lời của Hoàng Hi Hưng, mọi người đều nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, mỗi một ánh mắt đều khác nhau.
Nhìn hơi thở phát ra từ trên người Phương Vỹ Huyền thì là võ giả thiên tiên cấp bảy cấp tám.
Tu vi này cũng thấp quá rồi, mà người này trông cũng còn trẻ như vậy, giống như là một học sinh hơn.
Sao mà đại sư lại tìm người này dẫn đội chứ?
Tùy tiện chọn ra một người trong nhóm bọn họ ra dẫn đội cũng thích hợp hơn cái người trẻ tuổi này chứ?
Đương nhiên những lời này bọn họ đều không dám nói ra, chỉ có thể giữ trong lòng.
Nhưng mà ánh mắt bọn họ nhìn Phương Vỹ Huyền và sắc mặt bỗng chốc u ám đã nói lên tất cả.
Bộ đội là nơi coi trọng thực lực, cho dù là một người trẻ tuổi có quan hệ thân thích với Hạ Tư Không thì bọn họ cũng sẽ không phục.
“Mọi người đừng thất vọng quá, Phương Vỹ Huyền chỉ là người được đề cử là đội trưởng, anh ta vẫn chưa chắc là đội trưởng mà.” Lúc này, Hoàng Hi Hưng đột nhiên cười nói.
Anh ta nói như vậy, sắc mặt của nhóm quân tinh nhuệ mới giãn ra được một chút.
“Thông qua sự đồng ý của đại sư, tiếp theo đây tôi sẽ cọ xát một trận với Phương Vỹ Huyền, quyết định vị trí đội trưởng lần này sẽ thuộc về ai.” Hoàng Hi Hưng nói tiếp.1
Anh ta nói như vậy khiến nhóm quân tinh nhuệ phấn khích lên.
Hoàng Hi Hưng là cấp trên trực thuộc của bọn họ, có thể được coi là giáo quan của bọn họ.
Đương nhiên là bọn họ sẽ đồng ý để Hoàng Hi Hưng làm đội trưởng dẫn dắt bọn họ tham gia thi đấu lần này.
“Được rồi, nghỉ, các cậu có thể ngồi một bên quan sát cọ xát của chúng tôi, cũng tương đương như người chứng kiến.” Hoàng Hi Hưng chắp tay sau lưng, nói.
Quân tinh nhuệ đang đứng thẳng lập tức thả lỏng.
Một lúc sau, năm mươi tư đội viên của quân tinh nhuệ ngồi ngay bãi cỏ bên cạnh nhìn Phương Vỹ Huyền và Hoàng Hi Hưng cách đó không xa.
Màn cọ xát sắp bắt đầu.
“Này, mấy người nói xem tên nhóc này sẽ chịu được mấy đòn của trung tướng đây?”
“Lần trước tôi lên lớp đấm bốc của trung tướng, chịu được ba đòn, đau âm ỉ ở ngực liên tiếp cả tuần... Thân thể tên nhóc này yếu đuối như vậy, tôi thấy là chịu nhiều nhất cũng chỉ được một đòn thôi.”
“Một đòn? Vậy thì cũng yếu quá rồi? Làm sao mà đại sư có thể tìm một con gà yếu ớt như vậy đến làm đội trưởng của chúng ta? Đây không phải là coi thường chúng ta sao?”
Quân tinh nhuệ thì thầm to nhỏ với nhau, đôi lúc lại phát ra tiếng cười bỡn cợt.
Theo bọn họ thấy thì tu vi thiên tiên chỉ có cấp bảy cấp tám như Phương Vỹ Huyền ở trước mặt Hoàng Hi Hưng căn bản không thể có sức chiến đấu.
Hạ Tư Không và hai chị em lúc này đang đứng ở một bên.
“Em nhìn xem Phương Vỹ Huyền đó, sắp cọ xát đến nơi rồi mà vẫn còn bày ra dáng vẻ lười biếng, lẽ nào anh ta nghĩ mình thật sự là cao thủ tuyệt thế gì đó sao? Đợi chút nữa anh Hi Hưng nhất định sẽ đánh cho anh ta răng rơi đầy dưới đất.” Hạ Nhan Tuyết nhìn Phương Vỹ Huyền đầy phẫn nộ.
Hạ Vi Vãn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em thấy là... Phương Vỹ Huyền sẽ thắng.”
Mấy đêm gần đây cô ta luôn gặp ác mộng, mơ thấy cảnh tượng hai tên sát thủ bị Phương Vỹ Huyền đánh thành thịt băm.
“Hừ, Vi Vãn, em làm phản rồi, bây giờ em lại thà ủng hộ một người ngoài cũng không ủng hộ anh Hi Hưng!” Hạ Tuyết Nhan có chút bất mãn nói.
Mắt Hạ Vi Vãn đột ngột hiện lên một chút ngạc nhiên, nhìn qua Hạ Tuyết Nhan nói: “Chị, ý chị là... anh Hi Hưng không phải người ngoài? Chị và anh ấy...”
Hạ Tuyết Nhan đỏ mặt, liên tục lắc đầu nói: “Vi Vãn... em đừng nói bậy, chị, chị và anh Hi Hưng vẫn chưa xác nhận mối quan hệ đâu.”
Hạ Vi Vãn cười nhẹ, không nói nữa.
Hạ Tư Không nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai chị em nhưng cũng không phát biểu ý kiến.
Sự chú ý của ông ta đều đặt hết vào Phương Vỹ Huyền.
Tuy rằng ông ta biết Phương Vỹ Huyền rất mạnh những cũng đều là nghe nói.
Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội chứng kiến thân thủ của Phương Vỹ Huyền rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.