Chương trước
Chương sau
Ngọn lửa bao trùm Phương Vỹ Huyền, thiêu đốt suốt mấy giây.
Dưới sức đốt của loại lửa này, cơ thể con người chỉ cần mất vài giây sẽ hóa thành đám tro bụi!
Ngọn lửa trong tay Caesar vẫn bắn tới nhưng nét mặt gã ta lại mỗi lúc một sửng sốt.
Gã ta thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đứng trong ngọn lửa mà hoàn toàn không có dấu hiệu bị thiêu dốt.
"Bùm!"
Ngay sau đó, một tiếng động lớn vang lên, ngọn lửa bao trùm Phương Vỹ Huyền phút chốc đã lụi tắt.
Caesar liên tục lùi ra sau mấy bước.
"Tính lại lần nữa, sức chiến đấu của người này đạt 120, hệ số nguy hiểm cực thấp." Lúc này, hệ thống trong đầu nhắc nhở.
"Sao chuyện lại như thế được?" Mặt Caesar biến sắc.
Thực lực của Phương Vỹ Huyền chắc chắn nằm ở xa mức ấy!
Hệ thống có sai sót? Nhưng tại sao cứ đúng vào lúc này thì lại sai?
"Bỏ đi, hãy đưa cho tôi một phương án có thể đánh chết cậu ta một cách nhanh chóng đi." Caesar nói.
"Đã rõ." Hệ thống đáp.
Sau đó, trong mắt Caesar, hệ thống bắt đầu phân tích điểm yếu trên người Phương Vỹ Huyền.
Khắp người anh đều là điểm yếu, sử dụng bất cứ món vũ khí nào cũng có thể giết chết Phương Vỹ Huyền một cách đơn giản mà chẳng cần kế hoạch trước.
Hôm nay hệ thống thực sự có lỗi rồi sao?
Xem ra phải bớt chút thời gian quay về phòng thí nghiệm một chuyến, kiếm người sửa chữa nó mới được.
Caesar quyết định không dùng đến hệ thống nữa, hai bên tay cùng lúc biến thành lưỡi dao sắc nhọn, lần nữa lao về phía Phương Vỹ Huyền.
Tốc độ của Caesar nhanh như chớp, hai lưỡi dao sắc nhọn múa giữa không trung, tạo ra những âm thanh chói tai.
Mặt Phương Vỹ Huyền không biến sắc, nghiêng người tránh thoát từng đòn đánh đến.
"Vô vị, nếu thực lực chỉ có như vậy thì cậu với những sát thủ khác cũng chẳng khác gì nhau." Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Caesar càng chém càng sửng sốt, gã ta đã sử dụng sức mạnh và tốc độ ở mức cao nhất rồi nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn né được dễ dàng.
Hệ thống thì hết lần này đến lần khác chỉ đánh giá sức chiến đấu của Phương Vỹ Huyền ở mức 120, nói cách khác, thực lực chỉ đạt mức võ giả Tiên Thiên bình thường!
"Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra vậy?"
Caesar ngừng tấn công, lùi về sau.
"Dù có thế nào, tôi cũng không tin cậu có thể cản được đòn đánh mạnh nhất của tôi!"
Caesar lùi xa đến mấy chục mét, lưỡi dao sắc nhọn trên tay thu lại, sau đó hai tay chắp vào nhau.
"Rắc rắc..."
Hai tay Caesar hợp nhất tạo thành một khẩu pháo!
Nòng đại bác đen thui nhắm thẳng vào Phương Vỹ Huyền.
"Tôi muốn xem thử xem, cậu định chống đỡ một pháo của tôi ra sao!" Caesar há miệng cười lớn.
Một luồng sáng trắng ngưng tụ trong nòng đại bác, một quả pháo đầy uy lực được bắn ra.
Liễu Tiên San trốn một bên nhìn cảnh này mà mặt tái mét.
Nếu Phương Vỹ Huyền chết thì chắc chắn cô ta cũng không trốn thoát được!
"Ầm!"
Năng lượng khủng khiếp rời nòng đại bác, xé gió lao về phía Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ngay đó, giơ tay phải ra.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng chói lòa trong khoảnh khắc đã chiếu sáng cả thôn Kiến Nam.
Một chiếc hố lớn, bụi tung mù mịt xuất hiện giữa Phương Vỹ Huyền và Caesar.
Nếu không may mắn bám được vào vách tường bên cạnh, có lẽ Liễu Tiên San cũng đã bị nguồn sức mạnh ghê gớm vừa rồi đánh bay ra ngoài.
Bụi mù tan ra, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ngay đó.
Lúc này Caesar đã khiếp sợ tột độ.
Gã ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại có thể chống đỡ được một pháo của mình.
"Có nguy hiểm chết người! Xin hãy phòng thủ ngay hoặc trốn đi! Có nguy hiểm chết người! Xin hãy phòng thủ ngay hoặc trốn đi!" Caesar vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ thì còi báo động của hệ thống trong đầu đã reo inh ỏi.
Caesar giật mình, bình tĩnh lại mới phát hiện Phương Vỹ Huyền đã đứng ngay trước mặt mình.
Phương Vỹ Huyền nhìn Caesar cười khẩy, tay phải nắm thành quyền.
Caesar lộ ra biểu cảm sợ hãi, pháo đài do hai tay hợp thành đã nhanh chóng biến thành một tấm khiên vừa dày vừa nặng!
"Ồ? Còn có thể biến thành khiên nữa à? Vừa hay có thể giúp tôi thử sức mạnh một chút." Phương Vỹ Huyền nheo nheo mắt, đánh ra một quyền!
"Sức chiến đấu của đối phương đang tăng vọt, sức chiến đấu của đối phương đang tăng vọt..." Tiếng hệ thống vang lên dồn dập trong đầu Caesar.
"Rốt cuộc thì sức chiến đấu của cậu ta là bao nhiêu?" Sắc mặt Caesar xấu đi, hỏi.
"99898797... Sức chiến đấu của đối phương đã vượt qua giới hạn được cài trước, không thể tính ra được..."
Đây là âm thanh cuối cùng mà Caesar nghe được.
Một quyền này của Phương Vỹ Huyền mới dùng khoảng hai mươi phần trăm sức mạnh.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn.
Có vẻ như ngay khoảnh khắc bị cú đấm của Phương Vỹ Huyền chạm vào, tấm khiên đã vỡ nát!
"A..."
Caesar kêu lên thảm thiết, nửa thân trên nổ "oành", máu thịt tung tóe!
Chiếc đầu lâu nằm trong cơ thể người máy của gã ta rụng ra, rơi xuống đất.
"Xì..."
Một lượng lớn linh kiện và máu thịt còn lẫn vào làn khói trắng.
Nửa thân dưới của Caesar vẫn ở nguyên tại chỗ.
Sắc mặt Phương Vỹ Huyền không rõ buồn vui, chỉ nhìn vào quả đấm của mình.
"Lại bị diệt dưới một đấm của tôi rồi..."1
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Liễu Liên San núp sau tường, nhìn Phương Vỹ Huyền chết lặng, không dám nói gì.
Một lúc lâu sau, Phương Vỹ Huyền mới thở dài.
Đến khi nào mới gặp được đối thủ khiến anh có thể đổ chút mồ hôi, tốn chút sức lực mới giải quyết được đây?
Không thì chán thật đấy.
...
Trên đường về, Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Liên San bên cạnh nói: "Cô đã chụp xong ảnh mà hôm trước tôi bảo chưa?"
"Rồi... Lưu trong điện thoại di động hết rồi đấy." Liễu Liên San gật đầu đáp.
"Tối nay, cô dùng danh nghĩa của tôi đăng một bài lên dark web, nội dung là thi thể của những tên sát thủ này, hiểu rồi chứ?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Đăng bài lên dark web?" Liễu Liên San ngạc nhiên.
"Ừ, có thể viết thêm vài dòng nói rõ những sát thủ này đều do tôi xử lí. Nếu còn ai không sợ chết thì cứ đến tìm tôi đi." Phương Vỹ Huyền nói.
"Ừ, được." Liễu Liên San hiểu ý định của Phương Vỹ Huyền, gật nhẹ đầu.
Nhưng đi được vài bước, Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Anh bảo Liễu Liên San đăng những thứ đó lên vì muốn đe dọa những sát thủ không có đủ thực lực.
Nhưng những kẻ mạnh thực sự thì Phương Vỹ Huyền lại không ngán một ai.
Bây giờ anh đang khát khao được chiến đấu, anh muốn biết thực lực của mình đang ở mức nào.
Vả lại, nếu có mấy kẻ mạnh tu vi từ Trúc Cơ Kỳ trở lên đến tìm anh thì anh cũng có thể hút lấy chút tu vi, nhanh chóng đột phá tới tầng thứ mười nghìn.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Phương Vỹ Huyền quay sang nói với Liễu Liên San: "Làm thế này đi, cô vẫn cứ đăng bài nhưng cuối bài đăng thêm vào lời khiêu khích mười người đứng đầu bảng đen, tốt nhất là chọc bọn họ tức điên lên để bọn họ đến giết tôi."
"Khiêu khích mười người đứng đầu bảng đen sao?" Liễu Liên San thay đổi sắc mặt.
Mười người đứng đầu bảng đen đều là những đại thần như rồng thấy đầu không thấy đuôi, dù là sát thủ hay lính đánh thuê thì cũng đều nổi danh một vùng.
Trước những người này, người bình thường đều e sợ, né còn chẳng được, thế mà Phương Vỹ Huyền lại còn định chủ động khiêu khích bọn họ?
"Phải, gần đây công pháp của tôi đang có chút tiến bộ, muốn tìm những người có thực lực mạnh mẽ đến thử xem thế nào." Phương Vỹ Huyền nói.
"... Được rồi, tôi sẽ cố hết sức giúp anh... khiêu khích bọn họ." Liễu Liên San đáp.
...
Tối đó, một quả bom cỡ lớn ném thẳng lên dark web, gây ra chấn động kinh hoàng.
Nguồn gốc sự việc đến từ bài đăng của một người ẩn danh.
Nội dung bài đăng là thi thể của những sát thủ nổi tiếng trên bảng đen, sau đó là dòng viết kèm: "Đây chính là kết quả của việc muốn có được một trăm triệu đô la tiền thưởng."
Cả ảnh và chữ đều không có vấn đề gì, điều thực sự gây ra chấn động đó là hai câu sau cùng của bài đăng.
"Tôi cảm thấy bảng đen chỉ là bảng xếp hạng rẻ tiền do một đám rác rưởi tạo ra, chẳng đáng một xu, trên bảng còn chẳng có kẻ nào thực sự tài giỏi. Các bạn nhìn thử xem, siêu nhân Caesar này đứng hạng mười chín trong bảng đen, thế mà đến một đấm của tôi cũng không chịu nổi, đúng là loại rác rưởi..."
"Với một bảng xếp hạng như thế thì tôi cũng dễ dàng leo lên được ngôi đầu của bảng đen, còn mười, hai mươi người đứng đầu bảng đen nếu không phục thì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy."
Đúng là sét đánh ngang tai!
Không ngờ lại có kẻ dám ngang nhiên khiêu khích cả bảng đen!
Mấy hạng cuối bảng đen thì thôi không nói làm gì, nhưng Caesar cũng chỉ đứng thứ mười chín trong bảng mà thôi.
Phía trước Caesar còn có mười tám kẻ mạnh khác, người nào người nấy đều giống như sát thần, sao họ có thể dễ dàng tha thứ cho lời khiêu khích trắng trợn như thế được.
Chưa đầy ba tiếng sau khi bài viết đăng tải, bên dưới bài đăng đã xuất hiện hai dòng bình luận thu hút người khác.
Trong đó có một người là rắn hổ mang Modesa xếp thứ mười ba trên bảng đen và người kia là tội đồ Khải Ân xếp thứ bảy trên bảng đen.
"Vừa khéo gần đây tôi phải đến Hoa Hạ một chuyến, sẽ đến gặp cậu, tiện thể giành lấy số tiền một trăm triệu đô la kia." Rắn hổ mang Modesa nói.
"Tôi sẽ chặt đầu cậu xuống, sau này chiếc đầu lâu bên cạnh bảng bảng đen chính là của cậu đấy." Tội đồ Khải Ân nói.
Không ít những sát thủ xếp hạng chót trong bảng đen cũng nhao nhao vào ủng hộ hai vị đại thần kia ra tay, chặt đầu Phương Vỹ Huyền.
Vốn những kẻ mạng xếp đầu bảng đen này đều chẳng xem số tiền thưởng một trăm triệu đô la kia ra gì.
Nhưng sau khi đọc được bài đăng thì dù có không lấy được xu tiền thưởng nào, họ cũng phải ra tay giết chết Phương Vỹ Huyền!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.