Chương trước
Chương sau
Đương nhiên Thái Thời Châu hiểu câu nói này thành Phương Vỹ Huyền học tập theo chữ của Hoàng Tùng Bách, cũng giống như ông ta lúc còn trẻ, cũng thường xuyên nhìn bút tích của Hoàng Tùng Bách rồi mô phỏng theo.
Ông ta vốn không hề nghĩ tới, giao lưu và hướng dẫn mà Phương Vỹ Huyền nói là giao lưu và hướng dẫn như ý trên mặt chữ thực sự.
"Hóa ra là đi theo bước chân của Thư Thánh... quả thật rất xuất sắc, hơn nữa, tuy rằng cậu học tập ông ấy nhưng phong cách của cậu lại hoàn toàn khác biệt với ông ấy, cậu đã đi theo con đường thuộc về riêng mình... thật sự khiến tôi rất khâm phục." Thái Thời Châu thở dài nói cảm thán.
Thái Thời Châu đã sắp bảy mươi tuổi, trình độ thư pháp của ông ta đã tới giai đoạn cổ chai từ lâu, rất khó tiếp tục đạt được tiến bộ.
Nhưng Phương Vỹ Huyền tuổi còn trẻ mà đã có trình độ cao như thế, tiền đồ không thể đếm được.
Nghe thấy lời của Thái Thời Châu, quần chúng xung quanh đều ngỡ ngàng.
Thái Thời Châu... đang khen Phương Vỹ Huyền à?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
"Cha, mấy chữ này của cậu ta rõ ràng là đang mỉa mai..." Thái Thời Hạo thay đổi sắc mặt, cắn răng nói.
"Tại sao sự chú ý của mọi người đều tập trung vào nội dung của mấy chữ này? Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy mấy chữ này sao? Hơn nữa tôi rất tán thành với mấy chữ mà cậu ấy tặng tôi, mấy năm nay quả thật tôi bị thổi phồng quá cao, tôi đã mất đi tâm tính bình thản." Thái Thời Châu nhíu mày nói: "Văn không có thứ nhất, trên con đường thư pháp này, quả thật còn có rất nhiều người mạnh hơn tôi, còn xa lắm tôi mới được xưng là người số một đương thời."
Thái Thời Châu nói rồi lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền: "Cậu Phương Vỹ Huyền, không, anh Phương, trình độ của cậu đủ để làm thầy của tôi rồi."
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền.
Bọn họ không thể nào ngờ rằng, chữ của Phương Vỹ Huyền lại được Thái Thời Châu đánh giá cao như vậy!
Nhớ tới những lời lúc nãy bọn họ nói, bọn họ chỉ cảm thấy gương mặt đau rát.
Hóa ra Phương Vỹ Huyền thật sự biết thư pháp, hơn nữa... trình độ còn cao đến mức ngay cả Thái Thời Châu cũng cảm thấy không bằng!
Tần Lăng Thường mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt ngập tràn sự không thể tin nổi.
Lúc này, Thái Thời Châu cầm lấy bảng chữ mẫu của Phương Vỹ Huyền đi đến một mặt tường ở sau lưng.
Chỗ này treo một bức chữ mẫu mà ông ta đắc ý nhất.
Thái Thời Châu treo đè bản chữ mẫu của Phương Vỹ Huyền lên không chút do dự.
Cách làm này khiến cho ánh mắt của những người có mặt ở đây lại thay đổi một lần nữa!
Phải thích chữ của Phương Vỹ Huyền đến nhường nào, Thái Thời Châu mới có thể làm như vậy?
Phải biết rằng, bản chữ mẫu bị che đi chính là tác phẩm thành danh của Thái Thời Châu!
Hơn nữa, tám chữ to mà Phương Vỹ Huyền viết đều là châm biếm Thái Thời Châu!
"Cậu Phương Vỹ Huyền, cảm ơn cậu đã tặng tôi hai câu này, tôi sẽ dùng cái này để thúc giục bản thân. Trong những cuộc triển lãm tranh sau này, tôi đều sẽ mang theo nó để triển lãm cùng, không biết cậu Phương Vỹ Huyền có bằng lòng không..." Thái Thời Châu hỏi thành khẩn.
"Tùy ông." Phương Vỹ Huyền nói.
Nhìn thấy cha mình ăn nói khép nép như vậy, Thái Thời Hạo ở bên cạnh cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Nhưng anh ta biết, lúc này anh ta không thể nói gì.
Lúc này, Tần Lăng Thường cũng đã nhìn thấy tám chữ mà Phương Vỹ Huyền viết, miệng cô ấy hơi hé mở.
Với trình độ thưởng thức thư pháp của cô ấy, đương nhiên cô ấy có thể nhìn ra bức chữ này có trình độ cao bao nhiêu.
"Hóa ra cậu ấy hiểu thư pháp thật?"
Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt đẹp có tia sáng kì lạ lưu chuyển.
...
"Phương Vỹ Huyền, hóa ra thư pháp của em tốt như vậy... ngay cả Đại sư Thái cũng nói ông ấy không bằng em... em giỏi thật đó." Đinh Thanh Trúc đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, mỉm cười nói.1
"Tàm tạm, so với Hoàng Tùng Bách thì kém hơn nhiều." Phương Vỹ Huyền nói.
Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người nói với Tần Lăng Thường: "Chúng ta đi nhé?"
Tần Lăng Thường đang ngẩng đầu nhìn chữ của Phương Vỹ Huyền đến say sưa.
"Nếu thích thì tôi cũng có thể tặng cô hai câu, đừng xem nữa." Phương Vỹ Huyền nói.
"Thật à?" Tần Lăng Thường nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, sắc mặt vui mừng.
"Viết mấy chữ có khó gì đâu. Mau đi thôi." Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh biết đã có không ít người muốn tiến lên bắt chuyện với anh rồi.
"Được, cậu nhớ lời cậu nói đó!" Tần Lăng Thường khẽ gật đầu, sau đó cùng Phương Vỹ Huyền xoay người rời đi.
Đinh Thanh Trúc thấy Phương Vỹ Huyền rời đi thì cũng bước nhanh đi theo.
Chu Hưng Thịnh ở bên cạnh nhìn tám chữ to được Thái Thời Châu dán ở trên vách tường, lại nhìn Đinh Thanh Trúc đi theo sau Phương Vỹ Huyền, sắc mặt cực kỳ xấu.
Đi ra khỏi cửa chính của Ngự Lâm Phường, Đinh Thanh Trúc giơ tay kéo Phương Vỹ Huyền lại.
"Phương Vỹ Huyền, tôi thật sự có việc gấp muốn tìm em giúp đỡ!" Đinh Thanh Trúc nói.
"Tôi đợi cậu ở trên xe." Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền một cái rồi đi tới bãi đỗ xe.
Phương Vỹ Huyền nhìn Đinh Thanh Trúc, nhíu mày hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
"Em có thấy người đàn ông lúc nãy đi theo bên cạnh tôi không? Anh ta tên là Chu Hưng Thịnh, người nhà tôi ép tôi kết hôn với anh ta, gần đây tôi phiền não chính là vì chuyện này, nên mới đi quán bar uống rượu..." Đinh Thanh Trúc nói.
"Vậy nên?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Tôi không muốn lấy anh ta, emcó thể giúp tôi không?" Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt đẹp tỏa sáng.
Cô ấy đã được chứng kiến bản lĩnh hơn người của Phương Vỹ Huyền, nếu như Phương Vỹ Huyền đồng ý ra tay giúp cô ấy, cô ấy sẽ không cần phải làm vợ Chu Hưng Thịnh nữa!
"Em phải làm gì để giúp cô?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
"Em chỉ cần giả làm bạn trai của tôi, những chuyện khác tôi sẽ xử lý tốt..." Đinh Thanh Trúc chớp mắt nói.
"Giả làm bạn trai?" Phương Vỹ Huyền chau mày nói: "Em giúp cô, cô có thể cho em thù lao gì?"
Đinh Thanh Trúc cắn đôi môi đỏ, khuôn mặt hơi ửng hồng, khẽ nói: "Em muốn gì... tôi đều có thể cho em, cho dù là mặt đó..."
"Thật ngại quá, những thù lao này không có sức hấp dẫn đối với em." Phương Vỹ Huyền nói.
Sắc mặt Đinh Thanh Trúc thay đổi rồi nói: "Vậy em muốn gì? Tôi đã thật sự đến bước đường cùng, Phương Vỹ Huyền, em có biết một người phụ nữ phải lấy người đàn ông mà mình không thích sẽ khổ đến mức nào không? Tôi không muốn nửa đời sau cứ thế bị hủy hoại, tôi còn có rất nhiều lý tưởng..."
Trong lúc nói chuyện, vành mắt Đinh Thanh Trúc hơi ửng đỏ, trong mắt xuất hiện ánh nước.
"Nhưng em vẫn không muốn giúp cô, ai cũng có khó khăn của riêng mình, cô không thể luôn dựa vào người khác giúp cô giải quyết khó khăn." Phương Vỹ Huyền nói.
"Nhưng khó khăn này bản thân tôi không thể giải quyết được! Dòng họ của Chu Hưng Thịnh rất có thế lực ở đảo Cửu Long, người nhà tôi vốn không dám đắc tội bọn họ..." Đinh Thanh Trúc nói.
"Em có thể cung cấp cho cô một cách." Phương Vỹ Huyền nói.
"Như thế nào?" Ánh mắt của Đinh Thanh Trúc sáng lên.
"Cô chạy luôn đến trường học ở sơn thôn nhỏ vùng Tây Bắc hoặc Tây Nam dạy ba năm, sau khi trở về, Chu Hưng Thịnh đã kết hôn từ lâu? Đến lúc đó chẳng phải là cô hết phiền não rồi?" Phương Vỹ Huyền nói.
"... Tôi chưa từng sống ở sơn thôn nhỏ, chắc chắn không thích ứng được với cuộc sống ở những nơi đó..." Đinh Thanh Trúc tỏ vẻ đáng thương nói.
"Vậy thì hết cách, dù sao em cũng không giúp được cô." Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người rời đi.
Anh không thích kiểu người cưỡng ép đặt khó khăn của mình lên người người khác, mà không tự nghĩ cách để giải quyết.
"Phương Vỹ Huyền... em thật sự thấy chết không cứu thật ư? Dù thế nào tôi cũng là..." Đinh Thanh Trúc nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền, cắn môi hỏi.
"Em đã cứu cô hai ba lần rồi, là cô nợ em ân tình, không phải em nợ cô ân tình." Phương Vỹ Huyền nói mà không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền dần dần đi xa, sắc mặt Đinh Thanh Trúc thay đổi, ánh mắt trở nên dứt khoát.
Nếu như Phương Vỹ Huyền đã không chịu đồng ý giúp đỡ, vậy cô ấy cũng chỉ có thể dùng cách của chính cô ấy ép Phương Vỹ Huyền giúp đỡ!1
Cho dù thế nào, cô ấy cũng không muốn lấy Chu Hưng Thịnh!
...
Tần Lăng Thường đưa Phương Vỹ Huyền trở lại khu chung cư Lệ Giang.
Trước khi xuống xe, Tần Lăng Thường nói với Phương Vỹ Huyền: "Cậu đừng quên tặng chữ cho tôi."
"Yên tâm đi, tôi chưa từng nuốt lời." Phương Vỹ Huyền nói.
Lúc này đã là tám giờ tối, Phương Vỹ Huyền đi thang máy lên tầng, vừa mở cửa ra đã thấy Liễu Tiên San đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, hai tay bưng một chén trà nóng.
Anh đã cảm ứng được sự tồn tại của Liễu Tiên San từ trước, vậy nên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Vỹ Huyền, cháu về rồi à? Cô Liễu đã đợi cháu ở đây rất lâu rồi." Vương Duyên Tú nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì cười nói.
Vu Ánh Hà đang ngồi ở bên cạnh, nhìn Liễu Tiên San một cái, rồi lại nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, ánh mắt ảm đạm.
"Vỹ Huyền, cháu ăn cơm chưa? Dì có giữ lại đồ ăn cho cháu, hâm nóng là ăn được rồi." Vương Duyên Tú nói.
"Trước hết không vội, lát nữa có thể cháu phải đi ra ngoài một chuyến, tối muộn cháu về sẽ ăn." Phương Vỹ Huyền không vào nhà mà nhìn về phía Liễu Tiên San nói: "Đi thôi?"
Liễu Tiên San vốn không dám đối mặt với Phương Vỹ Huyền, cô ta đứng lên cúi đầu đi về phía Phương Vỹ Huyền.
"Vừa mới về lại đi à?" Vương Duyên Tú nghi ngờ nói.
"Có một số việc phải xử lý, cháu sẽ về nhanh thôi." Phương Vỹ Huyền nói.
Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền rời đi cùng Liễu Tiên San, tâm trạng vô cùng sa sút, thậm chí có cảm giác toàn thân mệt mỏi.
Hóa ra anh Phương Vỹ Huyền đã có bạn gái, còn là một cô gái xinh đẹp như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.