Chương trước
Chương sau
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn về vùng biển phía sau.
Chỉ thấy mặt biển vốn đang sóng êm gió lặng, không hề có một gợn sóng đột nhiên dâng trào từng cột sóng lớn!
Bọt sóng một đợt rồi một đợt, sóng sau càng cao hơn sóng trước!
Cùng lúc đó, hòn đảo càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn.
“Có chuyện gì vậy?”
Mọi người nhìn mặt biển, nét mặt thay đổi, trong ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.
Cả người đạo nhân Bạch cứng đờ, ông ta quay đầu lại, rồi hơi há miệng dường như đang nói gì đó với con bồ câu trắng trên vai.
Sau đó, con bồ câu trắng bay khỏi bả vai đạo nhân Bạch, bay về phía mặt biển.
Bồ câu trắng bay phía trên mặt biển đang cuồn cuộn từng con sóng lớn.
Đồng thời, trong đôi mắt đạo nhân Bạch lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
“Đạo nhân Bạch, xảy ra chuyện gì…” Sắc mặt Trần Diệc Khang tái nhợt, nhìn sang đạo nhân Bạch.
Đạo nhân Bạch chau mày, trong mắt lóe lên tia sáng lập lòe.
“Mặt biển nổi sóng to, tôi không thể nhìn thấy rõ… Phải đi xuống gần thêm chút nữa.” Giọng nói đạo nhân Bạch nặng trĩu.
Ông ta lẩm bẩm, bồ câu trắng đang bay trên mặt biển đã từ từ sà xuống dưới.
Lúc này, cuối cùng đạo nhân Bạch đã thấy một vài thứ.
“Ở dưới mặt nước gần bờ dường như có hai cái chấm màu đỏ… Chấm đỏ càng lúc càng lớn.” Đạo nhân Bạch nói.
Mọi người nghe thấy đạo nhân Bạch nói vậy, trong lòng run lên.
Hai chấm màu đỏ? Đó là gì?
Hòn đảo vẫn còn rung lắc liên tục, có cảm giác như cả hòn đảo nhỏ đang lung lay sắp đổ.
Có không ít người nhát gan bị dọa đến hai chân nhũn ra.
“Hai chấm màu đỏ càng lúc càng lớn… Nhưng tôi vẫn không thấy rõ rốt cuộc thứ này là cái gì…” Nét mặt đạo nhân Bạch càng thêm nặng nề, ông ta nói với giọng trầm thấp.
“Ầm ầm!”
Mặt biển nổi lên một cột nước cao mấy chục mét, trông vô cùng đồ sộ.
“Từ từ! Đây là…” Đạo nhân Bạch ý thức được gì đó, nét mặt thay đổi.
Hai chấm màu đỏ dưới đáy biển đã càng lúc càng gần, dường như ông ta đã nhận ra được điều gì đó.
Ông ta khống chế bồ câu trắng bay lên bầu trời.
Lúc này, ông ta đã có thể nhìn thấy khung cảnh dưới mặt đất, ngoại trừ hai chấm màu đỏ ra, còn có một cái hố sâu thật lớn!
Vừa rồi khoảng cách quá gần, ông ta chỉ thấy phía dưới là một màu đen đặc.
Nhưng lúc này, sau khi kéo dãn khoảng cách, cái này… Hình như là một cái miệng!
Cái miệng to như một cái hố khổng lồ!
“Quái, quái vật… này là gì?” Cả người đạo nhân Bạch chấn động, mặt mày biến sắc.
Trần Diệc Khang đứng bên cạnh thấy đạo nhân Bạch luôn bình thản tỉnh táo thế mà lúc này vẻ mặt lại thay đổi nhiều như vậy, thì cũng trở nên hoảng sợ.
“Đạo, đạo nhân Bạch, cuối cùng ông đã nhìn thấy gì?” Trần Diệc Khang hỏi với giọng gấp gáp.
“Tôi, tôi thấy…” Đạo nhân Bạch đang định nói chuyện, trên mặt biển lại phát ra tiếng nổ cực mạnh!
Một con vật to lớn cồng kềnh đột nhiên phóng vụt lên từ dưới mặt nước, bay lên không trung!
Thân hình nó cực kỳ đồ sộ, còn lớn hơn gấp mấy lần chiếc du thuyền mà mọi người đi nhờ trên đảo!
Nó trông giống một con cá voi, nhưng lại không giống với cá voi, cả người nó thuần một màu đen, hơn nữa so với loài cá voi thì cơ thể nó còn to hơn không ít, chiều dài gần trăm mét, ít nhất cũng rộng bốn năm chục mét!
Lúc con quái vật này bay vọt lên không trung, ánh mặt trời gần như đã bị nó che lấp, một bóng đen thật lớn bao phủ hết tất cả mọi người đứng trên đảo.
Lúc này, đạo nhân Bạch kêu lên thảm thiết, ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt biến mất.
Khóe môi ông ta chảy ra một dòng máu tươi, trợn trừng mắt nhìn con quái vật nhảy vọt lên không trung.
Linh sủng bồ câu trắng của ông ta đã bị con quái vật này nuốt tươi.
Linh sủng và chủ nhân chảy chung một dòng máu, linh sủng mà chết thì chủ nhân cũng sẽ bị liên lụy.
“Đạo nhân Bạch, ông có kiến thức rộng, có biết con này là quái vật gì không?” Trần Diệc Khang mặt cắt không còn chút máu, hỏi.
Đạo nhân Bạch lau máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ. Ông ta nhìn con quái vật nhảy xuống biển rộng lần nữa, lập tức lục lọi trí nhớ.
Ông ta nhớ rõ trong một cuốn sách cổ có ghi chép lại một con quái vật như vậy…
Thôn Thiên Kình!
Yêu thú cấp chín, Thôn Thiên Kình!
Đột nhiên đạo nhân Bạch nhớ ra tên con quái vật này!
Cùng loài với Kình, có vẻ ngoài và cơ thể khổng lồ, cả người có một màu đen bóng, với hai mắt to đỏ rực, cái miệng to sâu hoắm…
Quả thực là nó giống y như đúc với bức vẽ trên cuốn sách cổ kia!
Đây là Thôn Thiên Kình!
“Cậu chủ, e là chúng ta gặp phải Thôn Thiên Kình rồi…” Đạo nhân Bạch nói với giọng điệu nặng nề.
“Thôn Thiên Kình…” Trần Diệc Khang đang định nói chuyện, quanh đó lại vang lên tiếng kêu đầy ngạc nhiên.
“Du thuyền của chúng ta!”
Trần Diệc Khang nhanh nhìn về phía bờ biển, chỉ thấy con quái vật kia lại phi lên từ dưới biển, nó há cái miệng to nuốt chửng chiếc du thuyền!
“Ầm!”
Một tiếng vang thật to, chiếc du thuyền kia lập tức biến mất ở bờ biển!
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng mọi người đều trở nên lạnh toát, cả người run lên bần bật.
Những người nhát gan đã ngã khuỵu xuống đất.
Quá kinh khủng. Con quái vật này quá kinh khủng.
Cơ thể khổng lồ của nó làm tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một nỗi bất lực sâu sắc.
Mà càng khủng khiếp hơn đó là… Dường như con quái vật này ăn tất cả mọi thứ, đến thứ không có sinh mạng như du thuyền mà nó còn có thể nuốt chửng…
Thôn Thiên Kình lại chìm xuống đáy biển lần nữa, sóng dữ trên mặt biển đã yếu đi.
Rung động trên hòn đảo cũng đã giảm bớt.
Con quái vật này đã… Đi rồi?
Không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nét mặt của đạo nhân Bạch vẫn rất nặng nề.
Vừa rồi ông ta để linh sủng bồ câu trắng bay lên trời gần trăm mét, thế mà còn bị Thôn Thiên Kình nhảy một phát lên nuốt chửng.
Một con linh sủng nhỏ bé như vậy mà Thôn Thiên Kình cũng có thể cảm ứng được, hơn nữa còn nhảy cao cả trăm mét để nuốt nó.
Điều này chứng tỏ, con Thôn Thiên Kình này có thể cảm nhận được sinh mạng sống…
Nó nóng nảy như vậy, đến cả du thuyền cũng ăn mất, chứng tỏ rằng nó vô cùng đói khát, tuyệt đối sẽ không bỏ đi dễ dàng.
Ông ta vừa nghĩ vậy, hòn đảo lại đột nhiên rung lắc!
“Ầm ầm!”
Rung động và tiếng vang lúc này còn mạnh hơn vừa rồi rất nhiều!
Không ít người đứng không vững mà ngã lăn xuống mặt đất!
Tần Lăng Thường suýt nữa đã té ngã, được Phương Vỹ Huyền đỡ lấy.
“Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc con quái vật này là gì…” Tuy Tần Lăng Thường có kiến thức rộng, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy con quái vật thuộc cấp bậc này, bây giờ cũng bị dọa đến ngây người.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền không hề có chút hoảng loạn nào.
Ngược lại, trong mắt anh lại tràn đầy phấn khởi và kích động!
Một con yêu thú cấp chín, có nghĩa là gì?
Có nghĩa nó là một viên nội đan của yêu thú cấp chín!
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, đây quả là món quà được dâng tới tận cửa!
“Nó, nó đang đập vào hòn đảo nhỏ của chúng ta! Nó muốn đánh chìm cả hòn đảo để chúng ta rơi xuống biển!” Sắc mặt đạo nhân Bạch tái mét, nói thật to.
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt mọi người ở xung quanh đều thay đổi mạnh!
Chẳng trách hòn đào luôn rung lắc, thì ra là vì con quái vật này đang đập vào!
Vậy hôm nay phải làm sao đây?
Hòn đảo nhỏ này có vẻ lung lay sắp đổ, nếu bị đâm thêm vài lần nói không chừng sẽ chìm xuống thật!
Nếu như chìm xuống biển, với cái miệng như hố sâu khổng lồ của con Thôn Thiên Kình, nó có thể nuốt chửng tất cả mọi người ở đây vào bụng!
Nghĩ đến việc rất có thể mình sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai, có một vài nhà đầu tư bật khóc thảm thiết.
Nếu sớm biết vậy, dù thế nào họ cũng sẽ không tới hòn đảo nhỏ này!
“Các đạo hữu, nếu chúng ta không làm gì, vậy chính là ngồi chờ chết. Chúng ta cần phải nghĩ cách làm cho con Thôn Thiên Kình này thấy sợ, đuổi nó đi.” Đạo nhân Bạch dùng chân khí truyền âm, âm thanh truyền thẳng vào đại não mọi người ở đây.
Bao gồm Trần Diệc Khang, ở đây còn năm tên Bán Bộ Tông Sư và hai võ giả cảnh giới Tông Sư.
Họ biết đạo nhân Bạch nói như vậy là ý chỉ bọn họ.
Ở đây, ngoại trừ mấy người họ ra, thì những người khác không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào.
“Đạo nhân Bạch, chúng ta phải làm như thế nào?” Một tông sư nhìn sang đạo nhân Bạch, hỏi.
“Đi đến bờ biển, dùng thuật pháp mạnh nhất của các người đánh về phía Thôn Thiên Kình, cố hết sức ngăn cản không cho nó tiếp tục đâm vào đảo nhỏ. Còn tôi cũng sẽ sử dụng bí pháp kéo mấy luồng sấm chớp đến. Thử dùng sấm sét ép nó rút lui!” Đạo nhân Bạch nói.
“Được.” Hai gã tông sư lập tức gật đầu.
“Đạo nhân Bạch, chúng tôi chỉ là Bán Bộ Tông Sư, không thể phóng chân khí ra ngoài, không có cách nào gây ảnh hưởng đến Thôn Thiên Kình…” Một người là Bán Bộ Tông Sư nói.
“Mấy người ở đây chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho thân nhân của mình đi.” Đạo nhân Bạch lại nói.
Nói xong, ông ta và hai tên Tông Sư khác nhảy về phía trước, rồi đi về hướng bờ biển.
Hai gã Tông Sư đứng cách mặt biển khoảng chừng năm mươi mét, chờ đến khi Thôn Thiên Kình xuất hiện sẽ cho nó một đòn tấn công cực mạnh.
Còn đạo nhân Bạch đứng ở chỗ xa hơn, lấy vài tấm bùa ra khỏi túi, bắt đầu thi triển bí pháp.
“Ầm ầm!”
Thôn Thiên Kình lại va chạm với đảo nhỏ lần nữa!
Có một vài cây khô và hòn đá nhỏ trên đảo đã ngã rạp xuống.
Nhìn tình hình này, hòn đảo đã sắp không chịu nổi rồi!
“Gào gào!”
Lúc này, phần đầu Thôn Thiên Kình chui ra khỏi biển, há to cái miệng rộng.
“Chính là lúc này!”
Hai gã Tông Sư đồng loạt phóng ra một chưởng về phía Thôn Thiên Kình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.