Cổ Lạc Xuyên quăng điện thoại di động của Đường Mạnh Sơn xuống đất, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống. 
Dương An Thành tát Đường Thanh Hiền vài bạt tay mới chịu ngừng lại, thở hổn hển nói với Cổ Lạc Xuyên: “Tông sư Cổ Lạc Xuyên, thằng con hoang Phương Vỹ Huyền kia…” 
“Chắc cậu ta sẽ tới nhanh thôi.” Cổ Lạc Xuyên đáp với nét mặt vô cảm. 
Trên mặt Dương An Thành nở một nụ cười mãn nguyện, ông ta nói: “Rốt cuộc thì tên Phương Vỹ Huyền đáng chết đó cũng phải chịu báo ứng! Tông sư Cổ Lạc Xuyên, tôi xin cậu hãy để lại cho cậu ta một mạng, tôi muốn cậu ta phải dập đầu, dập đầu cho Thiếu Xương, dập đầu cho liệt tổ liệt tông nhà họ Dương chúng tôi!” 
Dương An Thành đã căm thù Phương Vỹ Huyền đến mức, dù có gϊếŧ chết anh cũng không đủ để hả giận. 
Ông ta muốn hành hạ Phương Vỹ Huyền, muốn khiến Phương Vỹ Huyền muốn sống không được, muốn chết không xong! 
Ông ta muốn cho Phương Vỹ Huyền phải nhận lấy nỗi đau mà Dương Thiếu Xương và Dương Anh Tâm phải chịu lúc này! 
Cổ Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn Dương An Thành nói: “Tôi đến đây là vì sư đệ, chứ không phải vì nhà họ Dương các người. Nhưng mà các người có thể xử lý thi thể của Phương Vỹ Huyền thế nào tùy thích.” 
Đương nhiên Dương An Thành không nói dám nói thêm gì nữa, gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy vẻ ngoan độc. 
Ông ta muốn treo thi thể của Phương Vỹ Huyền lên để thị chúng! 
Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-luyen-da-5000-nam/3012107/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.