Chương trước
Chương sau
“Thiên lao của các người chỉ là một chi nhánh của Hiệp hội Võ đạo mà thôi, các người nghĩ có thể đại diện cho vương pháp sao?” Phương Vỹ Huyền khẽ mỉm cười, nói.

“Không cần nghe cậu ta nói, cậu ta dám công kích tôi! Trực tiếp đưa đến Thiên lao! Không cần phân xử nữa!” Lúc này Đỗ Từ Tiến ôm bụng, chậm rãi đi từ trong nhà họ Đường ra, lớn tiếng nói.

Thấy vết máu trên khóe miệng và khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Từ Tiến, hai người chấp pháp Thiên lao nhìn nhau, ánh mắt trở nên sắc bén.

Đỗ Từ Tiến là hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo ở thành phố Giang Hải, ra tay với ông ta thì chẳng khác nào đang đánh vào mặt của Hiệp hội Võ đạo!

Thiên lao là để phục vụ cho Hiệp hội Võ đạo, đương nhiên chuyện này không thể tha thứ được!

Gần như trong tích tắc, hai người chấp pháp Thiên lao bắt đầu di chuyển.
Một người trong số đó lao về phía Phương Vỹ Huyền, người còn lại miệng thì đọc thuật, nâng chiếc chuông nhỏ trong tay lên.

Người chấp pháp Thiên lao xông đến chỗ Phương Vỹ Huyền, rút một sợi dây màu đen từ thắt lưng ra rồi quất nó về phía Phương Vỹ Huyền.

Sợi dây đen phát ra tiếng rít gào trong không khí.

Phương Vỹ Huyền vươn tay ra bắt lấy sợi dây đen!

Khuôn mặt người chấp pháp Thiên lao nở một nụ cười bí hiểm, lẩm bẩm niệm chú!

“Xoẹt…”

Trên sợi dây màu đen bỗng xuất hiện một dòng điện cực mạnh!

Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, cường độ dòng điện này không thể sánh được với sức mạnh sấm sét do Lôi Giao phóng ra sáng nay, thậm chí nó còn không thể khiến cho cơ thể anh tê dại.

Thấy Phương Vỹ Huyền dùng tay không túm lấy sợi dây đen nhưng lại không có bất kì phản ứng gì, nụ cười trên mặt người chấp pháp Thiên lao phút chốc cứng đờ lại!
Phương Vỹ Huyền nắm lấy sợi dây đen, dùng sức kéo!

Người chấp pháp Thiên lao trực tiếp bị kéo về hướng của Phương Vỹ Huyền!

Trên không trung, anh ta lập tức buông lỏng bàn tay đang cầm sợi dây đen ra, mượn lực lao về phía trước, ngưng tụ chân khí vào lòng bàn tay phải, đánh tới trước ngực Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, tung một chưởng ra.

Một quyền một chưởng va chạm nhau trong không khí!

“Oành!”

Cùng với tiếng nổ lớn vang lên, người chấp pháp Thiên lao thét lên một tiếng thảm thiết, xương ở bàn tay phải trong nháy mắt gần như bị đánh cho vỡ vụn!

Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay trái của người chấp pháp Thiên lao, vặn nó sang phải!

“Răng rắc!”

Người chấp pháp Thiên lao lộn lên không một vòng, cố gắng giảm bớt sức lực kia, nhưng cánh tay trái của anh ta vẫn bị Phương Vỹ Huyền cưỡng ép vặn gãy!
“Á…”

Người chấp pháp Thiên lao ngã quỵ xuống đất, hét chói tai.

Hay cánh tay đồng thời bị nghiền nát, đây chính là đau đớn tột cùng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Từ Tiến đang đứng phía sau Phương Vỹ Huyền không xa, lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Tuy rằng hai người chấp pháp Thiên lao này chỉ ở cảnh giới bán bộ tông sư, nhưng bọn họ khác hẳn với những bán bộ tông sư bình thường.

Bọn họ là những cường giả được đào tạo bởi Hiệp hội Võ đạo!

Công pháp mà bọn họ tu luyện, thân pháp mà bọn họ rèn luyện, kể cả binh khí và pháp bảo trên người đều là những lựa chọn có giá trị do Hiệp hội Võ đạo cung cấp.

Ngoại trừ một số dòng họ võ đạo lớn ra, không ai có thể cung cấp điều kiện tu luyện tốt hơn Hiệp hội Võ đạo được!

Thế nên, cho dù là một võ đạo tông sư cũng khó có thể chiếm được thế thượng phong khi đối mặt với những người chấp pháp Thiên lao.
Không chỉ bởi vì bọn họ được luyện công pháp và thân pháp mạnh mẽ, mà còn là vì những pháp bảo bọn họ cầm trên tay!

Những võ giả bình thường vốn không cách nào đối phó được với những pháp bảo trong tay người chấp pháp Thiên lao.

Song, Đỗ Từ Tiến không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại có thể giải quyết người chấp pháp Thiên lao một cách dễ dàng như vậy!

Lúc này, một người chấp pháp Thiên lao khác đã đọc xong khẩu quyết.

Cái chuông nhỏ trong tay anh ta tỏa ra luồng khí đen kịt.

Anh ta xoay miệng chiếc chuông nhỏ lại, hướng về phía của Phương Vỹ Huyền.

“Phương Vỹ Huyền, cậu không chỉ chống lại luật pháp, mà còn làm bị thương người chấp pháp Thiên lao, tội ác tày trời! Bây giờ tôi có quyền gϊếŧ chết cậu ngay tại chỗ!” Tên chấp pháp Thiên lao lạnh lùng nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn chiếc chuông nhỏ trong tay anh ta, im lặng không nói.
Anh muốn biết chiếc chuông nhỏ tản ra hơi thở xưa cổ này sẽ có tác dụng gì.

Ánh mắt người chấp pháp Thiên lao lạnh như băng, dùng sức vỗ vào thân chuông nhỏ.

“Boong…”

Một hồi chuông dài vang lên, chui thẳng vào tai người nghe, không ngừng vang vọng trong đầu.

Đỗ Từ Tiến và đám người Đường Mạnh Sơn đứng phía sau trong phút chốc rơi vào trạng thái đờ đẫn, hai mắt trống rỗng.

Đầu óc bọn họ rối loạn, bị tiếng chuông lởn vởn xung quanh, không thể suy nghĩ được gì.

Chỉ có người chấp pháp Thiên lao là không bị ảnh hưởng, ánh mắt vẫn sắc bén.

Anh ta chăm chú nhìn Phương Vỹ Huyền, thấy Phương Vỹ Huyền cũng thừ người ra thì không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lùng.

Cái chuông nhỏ này chính là con át chủ bài của anh ta, mỗi lần dùng đến, cho dù đối thủ mạnh đến mấy cũng phải gục ngã.
“Hóa ra cái chuông nhỏ này có tác dụng khống chế tinh thần.”

Sau khi cảm nhận được âm thanh của tiếng chuông trong đầu, ánh mắt Phương Vỹ Huyền nhanh chóng trong sáng trở lại.

“Vật này không tồi, có thể mang về nghiên cứu một chút.” Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy, tiến về phía trước một bước.

Lúc này, người chấp pháp Thiên lao cầm cái chuông nhỏ trong tay vẫn chưa kịp phản ứng!

Rõ ràng một giây trước hai mắt Phương Vỹ Huyền vẫn còn trống rỗng, đờ đẫn tại chỗ.

Tại sao chỉ vừa chớp mắt một cái mà đã biến mất rồi?

“Pháp bảo này của anh rất tốt, tôi lấy đi nhé.”

Đột nhiên Ggiọng nói của Phương Vỹ Huyền vang lên bên tai người chấp pháp Thiên lao.

Người chấp pháp Thiên lao thay đổi sắc mặt, vừa định quay lại thì hai đầu gối truyền tới một cơn đau dữ dội!
“Răng rắc!”

Người chấp pháp Thiên lao hét lên rồi ngã xuống đất.

Xương bánh chè của anh ta đã hoàn toàn vỡ nát!

Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, ung dung lấy cái chuông nhỏ từ tay anh ta!

Vẻ mặt của người chấp pháp Thiên lao trở nên u ám, đau đớn khiến mặt mày anh ta đầm đìa mồ hôi.

Nhưng thứ anh ta quan tâm nhất chính là Phương Vỹ Huyền đang lấy cái chuông nhỏ đi!

Đây là pháp bảo mà Hiệp hội Võ đạo đặc biệt cho anh ta sử dụng, nó tương đương với súng của cảnh sát, không thể để mất được!

“Cậu, cậu không thể lấy…” Người chấp pháp Thiên lao khó khăn nói.

Phương Vỹ Huyền hờ hững liếc nhìn, tay phải nắm lấy đỉnh đầu anh ta, trong lòng niệm pháp quyết.

Một luồng chân khí màu đỏ nhạt lan ra từ tay phải của Phương Vỹ Huyền.

Linh khí trong đan điền của người chấp pháp Thiên lao này bị hấp thu, tu vi chợt giảm xuống!
Chỉ trong vòng mười giây, anh ta từ một bán bộ tông sư tầng mười hai Luyện Khí Kỳ biến thành một người bình thường chưa từng tu luyện võ công!

Cảm nhận được vùng đan điền trở nên trống rỗng, người chấp pháp Thiên lao mở to mắt, tràn đầy vẻ kinh hoảng và không cam lòng.

Tu vi anh ta tu luyện hơn ba mươi năm mới có được, trong nháy mắt đã hóa thành hư không!

Người thanh niên mặt mày vô cảm trước mắt này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi về phía một người chấp pháp Thiên lao khác.

Lúc này, người chấp pháp Thiên lao đã không chịu nổi đau đớn mà hôn mê bất tỉnh.

Phương Vỹ Huyền cũng sử dụng Phệ Linh quyết với anh ta.

Sau khi hấp thụ tu vi của hai người chấp pháp Thiên lao, Phương Vỹ Huyền đã đột phá đến tầng thứ chín nghìn tám trăm bốn mươi chín của Luyện Khí Kỳ.
“Hai tên ở tầng mười hai Luyện Khí Kỳ mà chỉ có có thể đột phá được một tầng… Xem ra vẫn phải tìm tông sư thôi.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, xoay người nhìn về phía Đỗ Từ Tiến.

Đúng lúc này Đỗ Từ Tiến cũng tỉnh táo lại từ trạng thái đờ đẫn trước đó.

Kế đến, ông ta nhìn thấy người chấp pháp Thiên lao đang ngồi sụp xuống sân không ngừng kêu rên.

Người còn lại đã ngất đi rồi.

“Chuyện, chuyện này…”

Mặt Đỗ Từ Tiến cắt không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy.

Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền đang đi về phía mình, chân nhũn ra, té ngồi trên đất.

“Tốt nhất là Hiệp hội Võ đạo của các người đừng gây chuyện với tôi nữa, tôi rất ghét nghe hai từ phân xử và nhà giam.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.

Nhìn thấy đôi con ngươi mang màu hồng nhạt của Phương Vỹ Huyền, Đỗ Từ Tiến cảm thấy ngột ngạt, không thể thốt nên lời.
Người đàn ông trước mặt quả thật rất đáng sợ!

Phương Vỹ Huyền không làm gì Đỗ Từ Tiến, anh cũng không thèm hấp thụ tu vi của ông ta.

Hôm nay anh đã kiềm chế bản thân.

Đổi lại là một nghìn năm trước, nếu như có người nói muốn phân xử anh hoặc bắt anh vào nhà giam, nhất định anh sẽ không chút do dự giơ tay lên gϊếŧ chết đối phương.

Đây là một nỗi đau đối với Phương Vỹ Huyền.

Anh đã từng bị bắt vào một nhà giam trên núi và ở đó suốt hai trăm năm.

Hai trăm năm đó chẳng là gì với Phương Vỹ Huyền cả.

Điều quan trọng là sau khi anh bước ra khỏi nhà giam trên núi, anh mới biết rằng có một số chuyện đã xảy ra mà không thể nào thay đổi được nữa.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Phương Vỹ Huyền, đó là ấn tượng sâu sắc nhất đối với anh, hơn nữa còn là một đoạn ký ức vô cùng đau khổ.


Đường Mạnh Sơn cử người đến đưa Đỗ Từ Tiến và hai người chấp pháp Thiên lao bị thương nặng đi.

Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nghịch cái chuông nhỏ trong tay.

Cái chuông nhỏ này có lịch sử ít nhất một nghìn năm, trên thân chuông còn có một số hoa văn kì lạ.

Phương Vỹ Huyền cẩn thận quan sát, cứ cảm thấy những hoa văn này có phần quen thuộc.

Chẳng lẽ là sản vật của Linh Tâm Môn năm đó?

Không đúng, Linh Tâm Môn không giỏi trong việc chế tạo pháp bảo, bọn họ chỉ thành thạo về thuật pháp hồn phách mà thôi.

Hay là Quy Nguyên Môn?

Nhưng nhìn kỹ những dòng hoa văn này, chúng không liên quan gì đến Quy Nguyên Môn.

Phương Vỹ Huyền suy tư một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được nguồn gốc của cái chuông nhỏ này.

Tuy nhiên, điều làm anh ngạc nhiên hơn cả là pháp bảo nghìn năm tuổi này lại ở trong tay một người mới tu luyện đến tầng mười hai Luyện Khí Kỳ.
“Xem ra Hiệp hội Võ đạo kia vẫn có chút nội tình nhỉ.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

“Thần y Phương, chuyện hôm nay… Nếu Hiệp hội Võ đạo muốn truy cứu, e rằng sẽ có vô số phiền phức đó.” Đường Mạnh Sơn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói.

Ông ta biết Phương Vỹ Huyền không sợ Hiệp hội Võ đạo, nhưng ông ta phải nói cho Phương Vỹ Huyền biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hiệp hội Võ đạo là một tổ chức vô cùng hùng mạnh, lực lượng của nó được phân bố ở hầu hết các thành phố của Hoa Hạ.

Hiệp hội Võ thuật ở thành phố Giang Hải tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ, nhưng nếu Phương Vỹ Huyền động vào nó thì tương đương với việc công khai đối đầu với Hiệp hội Võ đạo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.