Sau khi Phương Vỹ Huyền lên bờ, nhìn đám người ông cụ Hạ, quay người chuẩn bị rời đi.
“Người anh em, xin dừng bước!” Ông cụ Hạ gọi lớn.
Phương Vỹ Huyền quay người qua, nhìn về phía ông cụ Hạ hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Xin hỏi… Vì sao cậu lại đi ra từ dưới sông vậy…” Sắc mặt ông cụ Hạ hơi hoảng, hỏi.
“Thời tiết hơi nóng, tôi nhảy xuống bơi, sao vậy?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng đáp.
Nghe câu trả lời này, ông cụ Hạ sững sờ.
Nhảy xuống Lệ Giang bơi? Nghe rất sai, nhưng biểu cảm của Phương Vỹ Huyền không giống nói bậy.
“Mấy con cá chết đó có phải cậu làm không?” Hạ Tuyết Nhan bên cạnh hỏi thẳng.
Phương Vỹ Huyền nhìn mảng cá chết trên mặt sông, biết chúng nó là do lúc nãy Lôi Giao phóng sức mạnh sấm sét bị giật chết.
Nhưng anh vẫn lắc đầu nói: “Không liên quan đến tôi.”
Ông cụ Hạ nheo mắt đánh giá Phương Vỹ Huyền, đột nhiên chút ý đến gì đó, sắc mặt thay đổi.
Ông ta phát hiện, đồ trên người người trẻ tuổi trước mắt này lại khô, chẳng có chút dấu vết thấm nước nào!
Ông ta tận mắt thấy người trẻ tuổi này đi tra từ trong nước, nhưng đồ trên người người này lại không ướt!
Sao có thể vậy được?
“Không có chuyện gì khác vậy tôi đi trước.” Phương Vỹ Huyền nói xong, quay người định đi.
“Khoan đã người anh em…” Ông cụ Hạ lại lớn tiếng gọi Phương Vỹ Huyền lần nữa.
Phương Vỹ Huyền hơi cau mày, dừng bước.
“Xin hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-luyen-da-5000-nam/3012084/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.