Chương trước
Chương sau
Cô gái nhìn bóng lưng của Phương Vỹ Huyền, dưới tấm mạng che mặt là vẻ mặt khinh thường.

Đến cả người có thực lực vọt lên cảnh giới Võ Thánh như cô cũng không phải đối thủ của bộ di hài kia.

Việc Phương Vỹ Huyền tiến vào hang động chẳng khác nào đi tự sát. Sức mạnh của bộ di hài kia không phải là thứ một võ giả bẩm sinh có thể chịu đựng được.

Chưởng môn Trịnh nằm ở nơi xa nhân lúc Phương Vỹ Huyền quay người rời đi thì lập tức khởi động pháp quyết truyền tống.

Một vòng sáng xuất hiện dưới người ông ta.

Hai giây sau, bóng dáng của chưởng môn Trịnh biến mất giữa vòng sáng.



Thiên Tinh môn, phía trên tòa tháp.

Giáo chủ Viên nhìn chưởng môn Trịnh xuất hiện trước mặt mình với thân thể trọng thương thì cau mày.

Chưởng môn Trịnh kiên cường chống đỡ thân thể rồi nói những chuyện liên quan đến Phương Vỹ Huyền cho giáo chủ Viên.
“Thực lực của cậu ta… sợ là đã vượt qua cảnh giới Võ Tôn rồi…”

“Không sao, tôi đã khởi động trận pháp Huyết Tế. Trong vòng nửa tiếng, tất cả những người trong Truỵ Tiên Cốc đều sẽ bị hiến tế! Không chừa một ai!” Giáo chủ Viên nói một cách nghiêm túc.

“Nhưng Phương Vỹ Huyền… không ở trong Truỵ Tiên Cốc! Cậu ta ở bên ngoài Truỵ Tiên Cốc, ở vùng đất thừa kế của tông môn chúng tôi! Ở đó còn có một người của Âm Sát tông nữa…” Sắc mặt chưởng môn Trịnh trắng bệch, nói.

Nghe thấy lời nói của chưởng môn Trịnh, vẻ mặt giáo chủ Viên trở nên âm trầm.

Vốn dĩ kế hoạch của bọn họ rất kỹ càng. Vậy mà bây giờ lại xảy ra điều bất trắc!

Sau khi suy nghĩ một hồi, ánh mắt giáo chủ Viên hiện lên sự giá rét. Ông ta nói một cách lạnh lùng: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ dùng một phương thức khác để tiêu diệt hai người kia!”


Phương Vỹ Huyền lại tiến vào bên trong hang động.

Bộ xương đó vẫn ngồi trên bức tường đá.

Một khi có người đi vào, bộ xương sẽ phát ra hơi thở tàn bạo. Ánh bạc trên khung xương cũng di chuyển.

Phương Vỹ Huyền cười mỉm: “Tao không rảnh để chơi với mày. Tao nhất định sẽ lấy thứ đồ trên bức tường đá đi.”

Lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước.

Đôi mắt của Phương Vỹ Huyền xuất hiện ánh đỏ. Xương cốt bên dưới phần da ở cánh tay phải của anh lấp lánh ánh sáng vàng.

Khoảnh khắc bộ xương lao đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, anh dùng tay phải nắm lấy cánh tay của bộ xương rồi quăng sang một bên.

“Ầm!”

Bộ xương đập vào bức tường đá bên cạnh, sỏi đá văng tung toé!

Phương Vỹ Huyền tiếp tục bước lên phía trước.

Bức tường đá đó lại biến thành một tấm gương, phản chiếu bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền biết rõ người trong gương không phải là anh thật, cũng không có sức mạnh như anh.

Sở dĩ anh không phá vỡ được bức tường đá là vì lực lượng anh sử dụng trước kia không đủ mạnh.

Đôi mắt của Phương Vỹ Huyền ánh lên vẻ nghiêm nghị. Anh nắm chặt tay phải.

Trên nắm tay phải lấp lánh ánh sáng vàng của anh ngay lập tức ngưng tụ một luồng chân khí màu đỏ nhạt.

Hơi thở đáng sợ phát ra từ phía trên nắm đấm.

“Cậu không phải là người tôi lựa chọn, không được động vào vật thừa kế!” Lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên trong hang.

Giọng nói này ẩn chứa uy nghiêm tối cao, có thể khiến linh hồn người ta run sợ.

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn không di chuyển. Anh đấm một quyền vào bức tường đá trước mặt.

“Ầm ầm!”

Khi nắm đấm đυ.ng vào bức tường đá, chiếc gương lập tức vỡ thành từng mảnh rồi biến mất.
Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền hoàn toàn phá vỡ bức tường đá trước mặt anh!

Toàn bộ hang động rung chuyển dữ dội, sỏi đá rơi xuống. Nó sắp sụp rồi.

Bức tường đá trước mặt Phương Vỹ Huyền biến thành một đống đá vụn.

Trong đó có một viên tinh thạch to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ.

Đây là ngọn nguồn của linh khí cường độ cao.

Hai mắt Phương Vỹ Huyền lóe lên. Anh duỗi tay phải ra, cố cầm lấy viên tinh thạch.

“Bịch!”

Đúng lúc này, bộ di hài đột nhiên lao ra từ đống gạch vụn bên cạnh và đấm vào vai Phương Vỹ Huyền.

Cú đấm này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn giữ nó lại được, cơ thể của anh không hề di chuyển.

Anh quay người lại, đá vào bộ xương.

Bộ xương lại bị bay ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền tiếp tục vươn tay ra, nắm lấy viên tinh thạch màu xanh lam.
Chỉ mới cầm viên tinh thạch, Phương Vỹ Huyền đã có thể cảm nhận được nguồn linh lực dồi dào ẩn chứa trong đó!

Có vẻ viên tinh thạch này là kết tinh của chủ bộ di hài khi còn sống.

Biết rằng thời gian của mình không còn nhiều, ông đã ngưng tụ tu vi cả đời của mình thành tinh thạch và để lại cho các đệ tử tài năng của thế hệ sau.

Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng viên tinh thạch không đến được với những đệ tử thừa kế mà lại rơi vào tay Phương Vỹ Huyền!

“Nhóc, bỏ vật thừa kế xuống ngay lập tức! Tôi có thể tha mạng cho cậu!”

Giọng nói uy nghiêm kia lại vang lên, giọng điệu phẫn nộ.

“Ông vốn chẳng thể làm gì tôi.” Phương Vỹ Huyền cười nhạt, quay người đi ra khỏi hang động.

“Ầm!”

Lúc này, bộ di hài kia lại đứng lên từ trong đống đá vụn, lao đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền bỏ tinh thạch vào trong túi trữ vật. Anh nhìn bộ di hài trước mặt, hai mắt nổi lên ánh đỏ.

“Vậy thì tao phải đánh một trận nghiêm túc với mày rồi.”

Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải và đấm vào bộ xương trước mặt.

Tốc độ của cú đấm này nhanh gấp đôi hơn so với khi anh chiến đấu với bộ xương lúc trước!

Bộ xương không kịp né tránh nên đã bị Phương Vỹ Huyền đấm vào đầu.

“Ầm!”

Bộ di hài chìm xuống đất cả mét!

Cú đấm của bộ di hài hướng về phía bụng của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền không né. Anh chống lại cú đấm.

Sau đó, anh nâng đầu gối lên và đá vào hàm của bộ di hài.

“Bịch!”

Bộ di hài bị đá văng ra ngoài và đập vào bức tường đá phía sau.

Nhưng nó nhanh chóng lao lại và ra tay với Phương Vỹ Huyền một lần nữa.

Phương Vỹ Huyền mặt không biểu cảm và tung ra một cú đấm bay nó ra ngoài.
Tình hình hôm nay hoàn toàn khác trước đây!

Chỉ vài phút trước, bộ di hài còn có thể chiến đấu qua lại với Phương Vỹ Huyền.

Nhưng bây giờ, bộ di hài đến việc chạm vào người Phương Vỹ Huyền đều khó có thể làm được!

“Nhóc, cậu rốt cuộc là ai?” Giọng nói uy nghiêm lại xuất hiện, giọng điệu đầy ngạc nhiên.

Phương Vỹ Huyền không trả lời câu hỏi của ông ta. Anh hỏi ngược lại: “Ông tên là gì?”

Phía bên kia im lặng một lúc rồi tiếp lời: “Ta là tôn giả Thiên Tinh. Tu vi hồi còn sống của ta đã vượt qua đỉnh cấp. Chỉ thiếu một bước nhưng vẫn không thể phi thăng thành tiên.”

Tôn giả Thiên Tinh.

Phương Vỹ Huyền không có ấn tượng gì với cái tên này.

Ba bốn nghìn năm trước, địa cầu tràn đầy linh khí. Người tu tiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp, số người đạt đến cảnh giới Đại Năng không phải là ít.
“Nhóc, cậu rốt cuộc là ai? Trước kia ta sống hai nghìn năm, chưa từng gặp người giống cậu!” Tông giả Thiên Tinh nói.

“Tôi là Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền trả lời với giọng điệu bình đạm.

“Phương Vỹ Huyền…” Có vẻ tôn giả Thiên Tinh có chút ấn tượng với cái tên này.

Lúc này, bộ di hài lại lao đến.

Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải, trên nắm tay ngưng tụ một luồng chân khí màu đỏ.

Khoảnh khắc bộ di hài xuất hiện trước mặt, Phương Vỹ Huyền tung ra một cú đấm!

“Ầm!”

Cú đấm này đánh thẳng vào phần ngực của bộ di hài.

Cả bộ di hài bay ra ngoài như đạn pháo!

“Phương Vỹ Huyền… Phương Vỹ Huyền! Cậu là người đã diệt môn Tử Viêm cung?” Tôn giả Thiên Tinh lớn tiếng hỏi.

“Ông biết tôi à?” Phương Vỹ Huyền cau mày, hỏi lại.

Lúc này, tôn giả Thiên Tinh đã không nói thành lời nữa rồi.
Vừa nghe thấy cái tên Phương Vỹ Huyền này, ông ta đã thấy quen quen.

Sau khi hồi tưởng, ông ta đột nhiên nhớ đến một chuyện đã khuấy động giới tu tiên khi ông ta còn là một tu sĩ Hóa Thần vào hơn hai nghìn năm trước.

Chưởng môn của Thiên Đạo môn, một tông môn tam phẩm là Phương Vỹ Huyền dù chỉ mới Luyện Khí kỳ đã một mình tàn sát Tử Viêm cung, một tông môn nhất phẩm. Trong vòng bảy ngày, Tử Viêm cung máu chảy thành sông, không ai sống sót!

Tôn giả Thiên Tinh không hiểu rõ chi tiết của vụ việc này.

Ông ta chỉ nhớ hồi đó mình đã ngạc nhiên như thế nào khi biết chuyện.

Tu vi chỉ mới đến Luyện Khí kỳ mà cậu ta đã một mình tiêu diệt được tông môn nhất phẩm có nền tảng vững chắc!

Loại dũng khí và thực lực này e là lúc đó tìm khắp giới tu tiên cũng chẳng có kẻ thứ hai.
Luyện Khí kỳ, Phương Vỹ Huyền…

Hai đặc điểm này hoàn toàn trùng khớp với người thiếu niên trước mặt này.

Nhưng tôn giả Thiên Tinh vẫn không dám tin.

Hai nghìn năm đã trôi qua, đến cả người chỉ cách một bước đã có thể thành tiên như ông ta cũng chỉ còn lại một bộ di hài và ý chí.

Mà Phương Vỹ Huyền lại vẫn còn sống?

Không chỉ vậy, cậu ta còn có dáng vẻ của một thanh niên!

Hơn nữa, tu vi vẫn ở Luyện Khí kỳ.

Chuyện này… rốt cuộc là sao vậy?

“Phương, Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc cậu dùng thuật pháp gì để sống lại bằng cơ thể người khác vậy?” Tôn giả Thiên Tinh đột nhiên hỏi.

“Tôi đã chết bao giờ đâu, sao lại phải sống lại?” Phương Vỹ Huyền cười mỉm.

“Không… không thể nào!” Tôn giả Thiên Tinh cực kỳ bất ngờ.

Trường sinh bất lão, chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!
Dù là người chỉ cách việc thành tiên một bước thì tuổi thọ cũng có giới hạn.

Nhưng tu vi Phương Vỹ Huyền chỉ dừng ở Luyện Khí kỳ, sao cậu ta có thể trường sinh bất lão?

“Cậu, cậu rốt cuộc…” Tôn giả Thiên Tinh nói không thành lời.

Ông ta sống hai nghìn năm, cảnh giới lên đến Độ Kiếp kỳ nhưng chưa bao giờ thất lễ như hôm nay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.