Chương trước
Chương sau
Nhưng Phương Vỹ Huyền vốn không để ý đến điều này.

Trong lòng anh, có thể trong cơ thể Violet tồn tại nguồn năng lượng.

“Trực tiếp dùng Phệ Linh Quyết hấp thu? Hay là lấy nó ra trước?” Phương Vỹ Huyền suy nghĩ trong lòng.

“Tôi có một câu hỏi.”

Nhưng lúc này, Violet lại mở miệng.

Phương Vỹ Huyền sững sờ, nhìn về phía Violet.

“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Một quyền vừa nãy của anh… thật sự chỉ dùng ba phần sức mạnh sao?”  Violet chậm rãi hỏi.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại nói: “Khoảng ba phần, cũng có thể là bốn phần? Tôi cũng không chắc, sức mạnh không dễ khống chế lắm.”

Nghe thấy Phương Vỹ Huyền trả lời, trong mắt Violet hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Cô ta biết, dưới tình huống này, Phương Vỹ Huyền không cần thiết khoác lác với cô ta.

Ba phần sức mạnh.
Chỉ mới ba phần, đã đánh cho cô ta không đứng dậy nổi.

Chênh lệch giữa cô ta và Phương Vỹ Huyền, chỉ sợ dùng câu ‘một trời một vực’ cũng không đủ.

“Có qua có lại, cô cũng phải trả lời tôi một chuyện.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Tôi biết cô không dùng chân khí để tu luyện, tôi muốn biết, năng lượng phát ra trên người cô là gì?”

Nghe được vấn đề này, ánh mắt Violet khẽ đảo, nhưng không trả lời.

Đây là bí mật của cô, cho dù là người gần gũi với cô ta nhất, cô ta cũng chưa từng nói ra.

Bây giờ, cô ta đang đứng trước đường cùng, càng không cần thiết phải nói.

Thấy Violet ngậm chặt miệng, Phương Vỹ Huyền cũng không tức giận nói: “Tôi biết cô sẽ không nói, nhưng tôi có thể tự tìm.”

Phương Vỹ Huyền nói xong, vươn tay ra, ấn ở giữa ngực của Violet.

Sắc mặt Violet thay đổi, nhưng không thể ngăn cản.
“Quả nhiên  đã có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong rồi.” Đôi mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên, thầm nghĩ.

Suy nghĩ một lúc, Phương Vỹ Huyền quyết định trực tiếp vận chuyển Phệ Linh Quyết.

Trong nháy mắt đó, ở ngực của Violet đột nhiên nóng lên!

“Ầm!”

Ở giữa l*иg ngực cô ta, đột nhiên phát ra một năng lượng kinh khủng.

Phương Vỹ Huyền không đề phòng, bị sức mạnh to lớn này đánh bay ra ngoài.

Sau đó, một ánh sáng màu tím xuất hiện, bao lấy cơ thể Violet.

“Vù!”

Ánh sáng tím bay lên, bay về phía xa xa, tốc độ giống như tia chớp, chỉ để lại vệt bóng mờ.

Khi Phương Vỹ Huyền bò dưới đất dậy, ánh sáng tím kia đã hoàn toàn biến mất trong bầu trời đêm.

“Mẹ nó! Sơ ý rồi! Loại năng lượng như vậy chắc chắn có năng lực bảo vệ chủ, sao lại không nghĩ tới chứ?” Phương Vỹ Huyền ảo não gãi đầu.
Bây giờ muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa rồi, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh.

“Haiz, đánh một trận công cốc.” Phương Vỹ Huyền nhìn bốn phía hỗn loạn, thở dài, quay người rời đi.



Ma lúc này, ở đỉnh núi phía xa, bốn tên sát thủ Vương cấp mặt đã không còn chút máu.

Trong đó có hai người, cơ thể đang run rẩy.

Sau khi thử liên hệ với Violet nhưng không được, bọn họ thử đi lên phía trước để xem tình hình.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bình an vô sự.

Phương Vỹ Huyền bình an vô sự, còn Violet lại không thấy bóng sáng.

Kết quả của cuộc chiến này đã rất rõ ràng.

Sau khi biết điều này, trong lòng bốn tên sát thủ nặng trịch, thậm chí sinh ra tâm trạng tuyệt vọng.

Mà ngài Violet có khả năng bị Phương Vỹ Huyền gϊếŧ chết.

Sau tối nay, tổ chức Viloet sẽ xảy ra thay đổi lớn!
Có hai tên sát thủ Vương cấp muốn lao ra báo thù cho Violet.

Nhưng lại bị hai tên sát thủ khác ngăn lại.

Ngay cả ngài Violet còn không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền, bốn người bọn họ xông lên chả khác gì tự sát cả!

Bốn người đều không nói lời nào, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Thật lâu sau, một người trong đó hít một hơi thật sâu nói: “Chúng ta… rời khỏi đây trước, truyền tin tức này về cho tổng bộ, nghe theo lệnh của tổng bộ.”

“Nhưng mà… ngay cả di thể của ngài Violet…” Một tên sát thủ khác nói xong, không có ai trả lời.

Với  vụ nổ vừa rồi, cả dãy núi đều bị nổ thành những hố to hố nhỏ.

Di thể của Violet… chỉ sợ không tìm được.



Khi Phương Vỹ Huyền quay lại cửa Club, chào đón anh chính là ánh mắt ngạc nhiên.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền, nói không nên lời.
Bọn họ biết, âm thanh to lớn vừa nãy có khả năng do Phương Vỹ Huyền trước mặt này tạo ra.

Nhưng ngay cả bọn họ, ai cũng không biết Phương Vỹ Huyền, cũng không ai dám mở miệng hỏi thăm.

Phương Vỹ Huyền đi thẳng tới chỗ Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp.

Lúc đó hai người này cũng có vẻ mặt như người khác.

“Về thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“…À, được. Về, về thôi…” Trong lòng Lý Vũ Kiêu vẫn khϊếp sợ không thôi, nói chuyện vẫn hơi lộn xộn.

Thế là trước ánh mắt xoi mói của mọi người, Lý Vũ Kiêu lao lên xe Porsche Cayenne chậm rãi rời đi.

Trong đám người, sắc mặt người phụ trách cuộc so tài tối nay tái nhợt.

Phương Vỹ Huyền gây ra tiếng động lớn như vậy, thậm chí ngay cả đường đua Cữu Hoàn San cũng bị hủy, cứ thế mà đi!

Nhưng anh ta không dám ngăn cản Phương Vỹ Huyền!
“Ông trời ơi, tôi đã làm sai điều gì, sao ông lại đối với tôi như vậy?” Người phụ trách gần như muốn khóc lên.



Trên xe, sau một hồi im lặng, Lý Vũ Kiêu vẫn không nhịn được hỏi: “Đại ca…. Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Vỹ Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Không có gì, đánh với người phụ nữ kia một trận.”

“Thật, thật sự là người phụ nữ kia?” Sắc mặt Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp thay đổi, mở to hai mắt hỏi.

Bọn họ vốn tưởng rằng, Violet mời Phương Vỹ Huyền lên xe, là muốn làm chút chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ với Phương Vỹ Huyền.

Không ngờ, sự thật lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

“Anh, anh… gϊếŧ cô ta rồi?” Lý Vũ Kiêu nuốt nước bọt hỏi.

“Suýt chút thôi, cô ta chạy rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Phù… còn may.” Lý Vũ Kiêu theo bản năng nói ra.
Phương Vỹ Huyền nhìn Lý Vũ Kiêu một chút.

Sắc mặt Lý Vũ Kiêu thay đổi, xấu hổ nói: “Chỉ là, chỉ là tôi cảm thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu chết thì thật đáng tiếc…”

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền không thay đổi nói: “Cậu biết cô ta là ai không?”

“Là ai?” Lý Vũ Kiêu sững sờ.

“Cô ta là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng đầu, người chết trên tay cô ta còn nhiều hơn số người phụ nữ cậu từng thấy.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói như vậy, sắc mặt của Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đều tái đi.

Bọn họ không ngờ, người phụ nữ với vẻ ngoài nóng bỏng như vậy, mà thân phận lại đáng sợ đến thế!



Ở ngoại thành phía Tây Giang Nam, trên sườn núi hoang vắng nằm một người.

Chính là Violet.

Violet mở ro hai mắt, nhìn lên bầu trời đầy sao không nhúc nhích.
Mỗi vị trí trên cơ thể cô ta đều được ánh sáng tím bao lấy, mỗi bộ phận trong cơ thể và xương cốt đều đang chữa trị.

Vốn dĩ cô ta cho rằng mình chắc chắn phải chết.

Thật không ngờ ngay lúc nguy cấp nhất, viên tinh thạch trong cơ thể lại phát ra năng lượng trước nay chưa từng thấy, đưa cô chạy thoát.

Mặc dù được sống tiếp, nhưng tâm trạng của Violet rất phức tạp.

Sau khi thấy thực lực của Phương Vỹ Huyền, trong lòng cô sinh ra cảm xúc tuyệt vọng và bất lực.

Tồn tại một người mạnh mẽ như thế, phải đối phó thế nào đây?

Cô ta đã đột phá giới hạn, kích hoạt năm mươi phần trăm năng lượng của viên tinh thạch trong cơ thể nhưng vẫn không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền.

Chẳng lẽ… Thật sự phải kích hoạt một trăm phần trăm năng lượng của viên tinh thật mới có thể thắng được Phương Vỹ Huyền.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Violet khẽ nhúc nhích.

Đêm nay khi cô đối mặt với Phương Vỹ Huyền, thành công đột phá được giới hạn, phát huy được năm mươi phần trăm năng lực của tinh thạch.

Trước đây cô ta không thể làm được đến mức này.

Chỉ cần vượt qua bốn mươi phần trăm, cô ta sẽ không chịu đựng được mà ngất đi.

Nhưng điều này nói rõ, khi đối mặt với nguy hiểm, cơ thể cô sẽ bộc phát năng tiềm năng.

Nói cách khác… Cho dù kích hoạt trăm phần trăm năng lực của tinh thạch, cũng không phải không thể hoàn thành chuyện này.

Trăm phần trăm…

Ít nhất so với cô ta vừa nãy, mạnh hơn không chỉ một chút.

Đến lúc đó, vẫn không thể thắng Phương Vỹ Huyền sao?

Thầy đã từng nói với cô ta, trên thế giới này tuyệt đối không tồn tại người nào không thể đánh bại.

Chỉ cần đủ cố gắng, dù là thân thể người phàm cũng có thể sánh vai với thần linh.
Tâm lý Violet sụp đổ đã khôi phục lại rất nhanh, trong mắt lại hiện lên ánh sáng.

Có viên tinh thạch trong cơ thể kia, tiềm năng của cô ta là vô hạn.

“Phương Vỹ Huyền…Sớm muộn gì chính tay tôi sẽ gϊếŧ anh!” Trong mắt Violet hiện lên ánh sáng lạnh lẽo và kiên định.



Mười hai giờ đêm, trong khách sạn năm sao của thành phố Giang Hải.

Mộ Linh Băng và Vương Mộc Thụ đang ngồi trên ghế so lon trong phòng khách sạn.

Vương Mộc Thụ còn mặc áo ngủ, vẻ mặt kích động nói: “Mộ Linh Băng, có phải phía trên có chỉ thị không?”

Vẻ mặt Mộ Linh Băng nghiêm túc, ngắt lời Vương Mộc Thụ: “Tối hôm nay, Phương Vỹ Huyền đánh nhau với mọi người ở Cửu Hoàn San Giang Nam, khiến Cửu Hoàn San bị hư hỏng vô cùng thê thảm… Trước đó, cậu ta ở club siêu xe Corey, đánh mấy đứa con trai của Đổng Thành Văn, người giàu nhất ở Giang Nam….”
“Rầm!” Vương Mộc Thụ vỗ mạnh lên bàn, đứng dậy, sắc mặt u ám nói: “Tôi đã nói rồi, cái tên Phương lông chim này không hề xem cảnh cáo của chúng ta lúc đó để trong lòng! Sớm nên bắt cậu ta lại mới đúng!”

“Suy nghĩ của anh đã thành sự thật.” Mộ Linh Băng lạnh nhạt nói: “Chuyện đêm nay Phương Vỹ Huyền làm đã khiến phía trên tức giận.”

“Họ đã cho chúng ta chỉ thị.”

“Sáng ngày mai, lập tức đi bắt Phương Vỹ Huyền!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.