Chương trước
Chương sau
“Tên thật của em có phải là Lam Nhiên không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Cái tên Lam Nhiên này là thầy đặt cho em, em là trẻ mồ côi…” Lam Nhiên ngơ ngác đáp.

“Em sinh ra ở đâu?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

“Thầy nói ông ấy nhặt em trên bờ sông.” Lam Nhiên đáp.

“Dòng sông nào? Lúc đó trên người em có gì không?” Phương Vỹ Huyền tiếp tục hỏi.

“Hình như là dòng sông nào đó ở Hoài Bắc, lúc đó trên người em… Cũng không có gì, rất buồn cười đúng không, ha ha. Thầy nói em nằm trên bờ sông như vậy, suýt chút nữa đã bị nước sông cuốn trôi đi rồi.” Lam Nhiên nói, còn nở nụ cười.

Phương Vỹ Huyền cau mày lại.

Không có manh mối, rõ ràng Lam Nhiên là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không có nhiều thông tin về thân phận của cô bé.

Nhưng cảm giác quen thuộc kia, rốt cuộc là đến từ đâu?
“Chị Thủy Nhu, chị không sao chứ?” Lam Nhiên nhìn về phía Khương Thủy Nhu, hỏi.

Sau khi ép thuốc ra ngoài, sắc mặt Khương Thủy Nhu khôi phục không ít, lắc đầu nói: “Chị không sao, Lam Nhiên.”

“Đàn anh Lâm Thanh Quan… với người này, làm sao bây giờ?”

Khương Thủy Nhu nhìn thoáng qua Lâm Thanh Quan đã ngất xỉu ngã vào tường, trong lòng chỉ cảm thấy buồn vô cùng.

Vì lợi ích, Lâm Thanh Quan lại muốn gϊếŧ cô ấy, còn bán Lam Nhiên đi.

“Chị đã thông báo cho đàn em Hồng Dĩ Thâm và những đàn em khác tới đây, hai người này… giao cho Hiệp hội Võ đạo đi.” Khương Thủy Nhu nói.

Lam Nhiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền vẫn đang ngây người, hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Phương Vỹ Huyền định thần lại, nhìn Lam Nhiên nói: “Không có gì.”

Phương Vỹ Huyền vẫn không thể nghĩ ra, cảm giác quen thuộc này từ đâu.
Sau khi cẩn thận nhớ lại, anh chắc chắn hôm nay là lần đầu tiên gặp cô bé Lam Nhiên, trước đây hai người chưa từng gặp nhau.

“Gần tám giờ rồi, chờ các đàn em lại, chị sẽ dẫn em về tông môn, nếu không thầy sẽ lo lắng.” Khương Thủy Nhu nói với Lam Nhiên.

“Nhanh vậy đã phải về rồi sao? Em vẫn chưa chơi đủ.” Lam Nhiên bất mãn nói.

“Không thể chơi nữa! Hôm nay gặp chuyện nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ em không sợ sao?” Khương Thủy Nhu khiển trách.

“Có gì mà phải sợ, nếu không cẩn thận uống phải chén nước đó, em vẫn có thể đánh gục hai người đó!” Lam Nhiên ưỡn ngực nói.

Ở mặt đánh nhau, cô bé vẫn rất tự tin.

Lúc hai người nói chuyện với nhau, Phương Vỹ Huyền cũng từ bỏ việc suy nghĩ.

Nếu không thể nhớ ra, vậy thì không cần phải nhớ nữa.

Cảm giác quen thuộc này xuất hiện khó hiểu, có lẽ là do đại não có vấn đề, không nhất thiết phải là như vậy.
Bây giờ đã hơn tám giờ, anh cũng nên rời khỏi đây, trở về thành phố Giang Hải.

“Tôi đi đây, có duyên gặp lại.”

Phương Vỹ Huyền nói với Lam Nhiên và Khương Thủy Nhu, rồi xoay người rời đi.

“Này, em đã hứa mời anh ăn cơm, vẫn chưa ăn đâu!” Lam Nhiên vội nói.

“Không ăn nữa, anh phải bắt xe về nhà, lần sau đi.” Phương Vỹ Huyền phẩy tay, ra khỏi phòng.



Sau khi Phương Vỹ Huyền rời đi, biểu cảm của Lam Nhiên có chút suy tư.

Cô bé rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, khiến Khương Thủy Nhu đứng bên cạnh cảm thấy rất nghi ngờ.

“Lam Nhiên, em đang nghĩ gì vậy?”

Lam Nhiên cắn môi hồng, ngơ ngẩn nhìn Khương Thủy Nhu nói: “Đàn chị, em vẫn luôn có cảm giác mình đã từng nhìn thấy Đạo Thiên ở đâu đó… Cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra.”

Khương Thủy Nhu sửng sốt, nói: “Có phải do nhìn anh ấy hơi giống người nào đó mà em quen biết không?”
“Không phải đâu… Có một cảm giác gì đó rất quen thuộc, giống như em với anh ấy đã quen biết nhau rất lâu, quan hệ cũng rất tốt…” Lam Nhiên nói.

Khương Thủy Nhu vừa nghe, lộ ra vẻ mặt mỉm cười, xoa đầu Lam Nhiên.

Cô nhóc này, chắc là bị chuyện vừa rồi dọa cho ngốc luôn rồi, mới xuất hiện cảm giác không thể giải thích này.

“Lam Nhiên, chắc là em nhận sai người rồi. Năm nay em chỉ mới bảy tuổi thôi, mà Đạo Thiên chỉ là một người khách qua đường gặp được hôm nay, sao em và anh ấy có thể quen nhau được, còn quen biết từ lâu? Đừng nghĩ nữa, chuẩn bị về nào.” Khương Thủy Nhu nhẹ nhàng nói.

“Vâng.” Lam Nhiên gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại.



Một đêm trôi qua.

Đêm đó, có một tin tức làm cho toàn bộ quân khu Hoa Hạ chấn động!

Cuộc thi đấu của các quân khu bốn năm một lần đã kết thúc! Đạt được danh hiệu thứ nhất là đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam!
Đây là kết quả không ai ngờ được!

Danh hiệu thứ nhất lại không phải là đội Thiên Thần đến từ quân khu Kinh Thành!?

Đấy chính là đội do Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh chỉ huy!

Trước cuộc thi đấu của các quân khu, hầu như tất cả mọi người đều mặc định vị trí thứ nhất thuộc về đội Thiên Thần.

Đấy cũng chính là kết quả cuối cùng của các lần trước!

Trình độ của quân khu Kinh Thành, thật sự cao hơn bảy quân khu lớn còn lại một cấp!

Nhưng lần này, được xưng là đội mạnh nhất, ngược lại xảy ra vấn đề!

Rốt cuộc đội Tấn Long của quân khu Giang Nam có trình độ thế nào? Họ làm cách nào để đánh bại được đội Thiên Thần?

Dưới sự nghi ngờ của toàn bộ quân khu Hoa Hạ, thì vào nửa đêm đã truyền tới một tin tức chấn động.

Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh, đã bị thương nặng trong cuộc thi đấu của các quân khu, mất đi cả cánh tay trái! Hơn nữa còn đang trong tình trạng hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại!
Tin tức này giống như một quả boom, lập tức cho nổ toàn bộ vòng vây!

Tiêu Bắc Thạnh là nhân vật truyền kỳ đến cỡ nào? Một thế hệ binh vương mới, một cường giả võ tôn chỉ mới hai mươi sáu tuổi! Quân công hiển hách!

Gã là một người trẻ được tổng nguyên soái xem trọng nhất, đồng thời là niềm hy vọng cho tương lai của nhà họ Tiêu ở Kinh Thành, gã chính là một nhân tài kiệt xuất, đứa con của trời!

Nhưng hôm nay, gã lại mất cả cánh tay trái bởi vì một cuộc thi đấu giữa các quân khu!?

Việc này tương đương với bị phế!

Một ngôi sao đang lên cao lại cứ bị lu mờ như vậy sao!?

Cùng lúc đó, có một cái tên vang vọng khắp quân khu Hoa Hạ.

Đạo Thiên!

Chính là người này đã chỉ huy đội Tấn Long, đánh bại đội Thiên Thần, giành lấy vị trí thứ nhất.

Cũng chính là người này đã tiêu diệt Tiêu Bắc Thạnh!
Ngay lập tức, các đại quân khu, các thế gia bối cảnh quân đội cũng đều đang thảo luận cái tên Đạo Thiên này.



Kinh Thành, nhà họ Tiêu.

Một cụ già với vẻ ngoài tiều tụy đang ngồi trên xe lăn, cúi đầu cuốn thuốc lá.

Một người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt ông ta, cúi đầu, không nói gì.

Cụ già chậm rãi cuộn thuốc lá.

Thông thường, ông ta chỉ dùng nhiều nhất hai mươi giây đã cuốn ra một điếu thuốc, nhưng tối nay, ông ta lại mất hơn hai phút nhưng vẫn không cuốn nổi một điếu.

Sau một hồi im lặng, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Cha, việc đã đi đến nước này, cha đừng quá đau lòng, phải giữ gìn sức khỏe…”

“Bộp!”

Lúc này điếu thuốc lá trong tay cụ già rơi thẳng xuống đất.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt đỏ ngầu.
“Con nói xem, vì sao lại xảy ra chuyện như thế nào?”

“Con đã phái người điều tên Đạo Thiên đó, sẽ có tin tức nhanh thôi.” Người đàn ông trả lời.

“Khốn nạn!” Ông già giận dữ hét lên.

Người đàn ông bất ngờ, cúi đầu.

“Ý cha nói, vì sao trước đó không phải người bảo vệ Bắc Thạnh!? Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng có ích lợi gì? Bắc Thạnh đã mất cánh tay trái, tương lai của nó cũng mất luôn rồi!” Ông già trừng mắt nhìn người đàn ông, tức giận chửi rủa.

“Cha, con đã mời bác sĩ giỏi nhất Hoa Hạ để chữa trị cho Bắc Thạnh… Tay trái của nó, có lẽ vẫn có cơ hội hồi phục.” Người đàn ông nói.

Ông già trừng mắt nhìn người đàn ông, không nói gì.

Lúc này, cửa phòng sách vang lên tiếng gõ cửa rất dồn dập.

“Vào đi.” Người đàn ông xoay người nói.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, là một người giúp việc sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại nói: “Ông chủ, ông cụ, cậu, cậu chủ tỉnh rồi.”
“Tỉnh lại?” Sắc mặt người đàn ông thay đổi, lập tức muốn đi xuống lầu.

“Nhưng, nhưng cậu chủ cậu ấy…” Giọng nói của người giúp việc run rẩy.

“Làm sao? Nói rõ!” Người đàn ông cau mày, lớn tiếng hỏi.

“Cậu ấy, cậu ấy như đã thành người thực vật…” Người hầu nuốt nước miếng, khó khăn nói.

Ngay khi vừa nói ra câu này, sắc mặt của người đàn ông và cụ già đều thay đổi.

Cụ già trợn trắng mắt, suýt thì ngất đi.

“Chăm sóc cho ông cụ!” Người đàn ông xanh mặt ra lệnh nói, bước nhanh ra khỏi thư phòng.

Trong lúc xuống lầu, cơ thể người đàn ông run rẩy dữ dội.

Ông ta không thể tưởng tượng được dáng vẻ Tiêu Bắc Thạnh biến thành một người thực vật.

Còn chưa bước vào phòng Tiêu Bắc Thạnh, ông ta đã nghe được tiếng khóc của một người phụ nữ.

Mặt người đàn ông tái nhợt, đi vào phòng.
Sau đó ông ta nhìn thấy Tiêu Bắc Thạnh, mở to hai mắt nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng không có một chút linh tính.

Mẹ của gã đang gào khóc ở bên cạnh.

“Bắc Thạnh, con làm sao vậy, mau nói chuyện với mẹ…”

“Bắc Thạnh.” Người đàn ông bước lên một bước, cũng hét một tiếng.

Nhưng Tiêu Bắc Thạnh không hề có phản ứng, vẫn cứ ngơ ngác nhìn trần nhà.

“Bắc Thạnh!” Người đàn ông như đang hét lên giận dữ.

Tiêu Bắc Thạnh vẫn không có một chút phản ứng.

“A… A…”

Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, quỳ trên mặt đất, hai tay đập mạnh xuống sàn, phát ra những tiếng gầm như dã thú!



Phương Vỹ Huyền trở lại khu chung cư Lệ Giang lúc hai giờ đêm, ngủ một giấc đến mười giờ ngày hôm sau.

Sau khi thức dậy rửa mặt, anh đi đến đại sảnh nhưng lại nhìn thấy một nam một nữ mặc đồ đen, đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh.
“Xin chào anh Đạo Thiên. Hay nên gọi là anh Phương Vỹ Huyền?”

Người phụ nữ đứng dậy nhìn Phương Vỹ Huyền, gương mặt nở nụ cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.