Chương trước
Chương sau
Dưới sân khấu, đám người Hạ Tư Không sắc mặt khó coi.

Bốc ra binh sĩ Thiên Thần là kết quả họ không mong thấy nhất.

Tuy rằng hai đội còn lại cũng rất mạnh nhưng ít ra còn có hi vọng giành được chiến thắng. Còn về binh sĩ Thiên Thần thì thực sự là không có hi vọng.

Khác với Hạ Tư Không, Sử Chính Huy ở cách đó không xa sau khi trông thấy kết quả bốc thăm lại không giấu được nụ cười.

Trong ba đội còn lại, chỉ cần không bốc ra binh sĩ Thiên Thần thì ông ta có thể nắm chắc tấm vé tiến vào trận chung kết.

Ông ta lại càng thấy vui hơn khi nhìn thấy quân khu Giang Nam bốc trúng quân khu Kinh Thành.

Nghĩ đến chuyện chỉ chút nữa thôi binh sĩ Tấn Long bị binh sĩ Thiên Thần đánh tơi bời, sắc mặt Hạ Tư Không sẽ trở nên rất khó coi, ông ta lại thấy vui vẻ vô cùng.

“Tên khốn họ Hạ kia, ông cũng có ngày hôm nay sao.” Sử Chính Huy nhìn Hạ Tư Không sắc mặt tối đen ở cách đó không xa, cười híp cả mắt.


“Hầy, ông trời cũng không giúp quân khu Giang Nam chúng ta rồi, chỉ có thể dừng chân ở top 4 thôi.” Hạ Tư Không thở dài, khẽ lắc đầu.

“Lần đấu này, sau khi thay đổi thể thức thi đấu có thể tiến vào top 4 đã là thành tích rất tốt rồi.” Hạ Kiều Y an ủi.

“Ông nội, chị, sao hai người lại bi quan như thế chứ? Hai người không thấy màn thể hiện vừa rồi của anh Hi Hưng mạnh đến thế nào sao? Chưa biết chừng chúng ta thực sự có thể thắng được binh sĩ Thiên Thần ấy chứ. Đợi chút nữa anh Hi Hưng so tài với Tiêu Bắc Thạnh chắc là đáng xem lắm!” Mắt Hạ Tuyết Nhan ánh lên sự hào hứng, nói.

Hạ Vi Vãn cũng cho là vậy, nhưng người cô ta coi trọng không phải Hoàng Hi Hưng mà là Phương Vỹ Huyền.

Cô ta đã chứng kiến tận mắt bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền nên cũng có niềm tin vô hình với anh.
Cô ta luôn cho rằng đợi chút nữa, nhất định kết quả của trận đấu sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hạ Tư Không chỉ cười không phản bác Hạ Tuyết Nhan.

Hạ Tuyết Nhan vốn không hiểu gì về cảnh giới võ đạo, quân hàm, quân bảng, dĩ nhiên cũng không hiểu Tiêu Bắc Thạnh và binh sĩ Thiên Thần mạnh đến mức nào.

Trong mắt Hạ Tuyết Nhan, có lẽ Hoàng Hi Hưng rất mạnh.

Nhưng sự thật là Hoàng Hi Hưng thậm chí còn chẳng có tư cách giao đấu với Tiêu Bắc Thạnh.

Thực lực của Tiêu Bắc Thạnh sớm đã vượt ra khỏi cấp bậc tinh nhuệ này rồi, gã là binh vương!



Sau khi bốc thăm, vòng thi đấu thứ hai cũng chuẩn bị bắt đầu.

Trận đấu đầu tiên là binh sĩ Ngân Nhẫn quân khu Hoài Bắc đấu với binh sĩ Tinh Thần quân khu Trung Bộ.

Trong vòng đầu tiên, cả hai bên đều có màn thể hiện vô cùng mạnh mẽ, quét sạch đối thủ trong tư thái ung dung.
Trong mắt rất nhiều người, hai đội này ngang sức ngang tài.

Nhưng tất nhiên vì phần đông khán giả đang có mặt đều là người của quân khu Trung Bộ nên tự nhiên cũng sẽ ủng hộ cho quân khu Trung Bộ.

“Trận này sẽ hay lắm đây, binh sĩ Ngân Nhẫn đã được nhận định là hạng nhì trong giải đấu này rồi, nhưng trước đó binh sĩ Tinh Thần cũng đã phô diễn thực lực đáng gờm.”

“Tôi nghĩ chắc là binh sĩ Ngân Nhẫn sẽ thắng thôi. Hôm qua lúc bên đó phát biểu cũng đã thẳng thừng tuyên chiến với binh sĩ Thiên Thần rồi. Nếu không có đủ thực lực thì sao mà dám nói thế chứ?”

“Cứ như ông nói thì không phải binh sĩ Tấn Long của quân khu Giang Nam cũng mạnh lắm đó sao? Hôm qua, đội trưởng của họ Đạo Dực Hiên còn nói phải giành lấy hạng nhất cơ mà!”

Mấy câu nói vừa dứt, mọi người đã cười ồ lên.
Lúc này, binh sĩ Ngân Nhẫn và binh sĩ Tinh Thần đã bước lên Long Uy đài, trận tranh tài sắp bắt đầu.

Binh sĩ Tấn Long đợi trong chiến khu im lặng không nói gì.

Sau khi bốc trúng binh sĩ Thiên Thần, các đội viên vốn đang rất phấn khởi đã lập tức xụ mặt.

Là binh sĩ Thiên Thần đó, chỉ nói ra cái tên đó thôi đã thấy áp lực đè nặng rồi, huống hồ lại còn so tài với họ nữa chứ?

Nhớ tới thủ đoạn ngoan độc khi đánh bại đối thủ trong vòng đầu tiên của binh sĩ Thiên Thần là họ thấy rùng cả mình.

Sắc mặt Hoàng Hi Hưng cũng rất khó coi nhưng cùng lúc ấy, lòng anh ta cũng nhộn nhạo hẳn.

Cuộc thi đấu của các quân khu là một lần hội họp lớn bốn năm một lần.

Trong đời mỗi binh sĩ chỉ có một lần cơ hội tham gia.

Đây là cơ hội để thể hiện bản thân trước mặt rất nhiều nhân vật máu mặt!
Hoàng Hi Hưng luôn đầy dã tâm, khao khát leo lên không ngừng nghỉ. Nếu như có thể, anh ta thậm chí còn muốn cướp lấy vị trí của Tiêu Bắc Thạnh.

Vậy nên, đối với anh ta mà nói, chuyện lần này bốc trúng binh sĩ Thiên Thần chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Nếu anh ta có thể ra sân, giành lấy một phần thắng lợi cho đội thì tiền đồ của anh ta cũng rộng mở xán lạn rồi!

Dù gì thì đối thủ cũng là binh sĩ Thiên Thần cơ mà!

“Với thực lực hiện tại của mình có lẽ không phải đối thủ của Tiêu Bắc Thạnh. Nhưng Tiêu Bắc Thạnh chắc chắn sẽ không đích thân ra sân sớm như vậy, nếu đấu với quân của anh ta, mình chắc chắn có thể thắng!” Hoàng Hi Hưng thầm nghĩ.

Còn Phương Vỹ Huyền cũng đã để ý đến tình trạng chưa chiến đã sợ của đám đội viên này.

Nhưng anh cũng chẳng bận tâm, càng chẳng muốn nói câu gì động viên họ.
Dù sao thì anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phải dựa vào đám đội viên này.



Trên đài, cuộc so tài đã chính thức bắt đầu.

Cũng giống như vòng thi đấu đầu tiên, cả hai bên đều phái ra con át chủ bài của phe mình ngay trong hiệp đầu.

Binh sĩ Ngân Nhẫn phái Ngụy Khải Minh ra trận, còn binh sĩ Tinh Thần phái Cao Hoàng Nam ra trận.

Trận chiến bắt đầu theo tiếng còi lệnh, cả hội trường đều dậy tiếng reo hò cổ vũ váng trời.

“Binh sĩ Tinh Thần nắm chắc phần thắng!”

Trong tiếng cổ vũ reo hò đầy khí thế, Cao Hoàng Nam xông về phía Ngụy Khải Minh.

“Cậu nghĩ ai sẽ thắng?” Lúc này, Hạ Vi Vãn đột nhiên đi đến cạnh Phương Vỹ Huyền hỏi nhỏ.

Phương Vỹ Huyền nhìn hai người đứng trên võ đài đáp: “Ngụy Khải Minh sẽ thắng.”

Tu vi của Ngụy Khải Minh và Cao Hoàng Nam đều ở kì cuối Trúc Cơ Kỳ.
Tuy rằng cảnh giới tu vi của hai bên ngang nhau nhưng hơi thở tu vi toát lên trên người Ngụy Khải Minh vẫn nồng hơn một chút.

Điều này đã nói lên rằng, thực lực của Ngụy Khải Minh mạnh hơn so với Cao Hoàng Nam.

Hạ Vi Vãn gật đầu, không nói nữa mà quan sát trận giao tranh trên võ đài.

Ngụy Khải Minh và Cao Hoàng Nam bắt đầu đánh rồi, thân thủ và kĩ năng cận chiến của cả hai đều đã đạt đến mức cao nhất, mỗi quyền cước tung ra đều khiến người ta khϊếp sợ, trong không khí vang lên những tiếng nổ.

Quá trình giao đấu của cả hai mãn nhãn vô cùng, mỗi lần va chạm đều kéo theo tiếng ủng hộ nhiệt liệt.

Qua một lúc, động tác của Cao Hoàng Nam bắt đầu chậm dần.

Dễ hiểu, sau một thời gian đánh đấm và né tránh kịch liệt, thể lực của anh ta đã đuối dần.

Đồng thời, phần trán và khóe miệng anh ta cũng bắt đầu ứa máu tươi.
Cứ tiếp tục như vậy thì anh ta sắp không chịu được nữa rồi.

Mà ngay lúc này, Ngụy Khải Minh lại không chịu chút thương tổn nào.

Anh ta đã nhanh chóng nhìn ra Cao Hoàng Nam đã thể suy sức yếu, phát huy toàn bộ sức mạnh.

“Ầm!”

Một hơi thở tông sư lan tỏa, người xem dưới võ đài đều khϊếp sợ.

“Trận chiến này, nhìn thì có vẻ ngang tài ngang sức nhưng thực tế là cả hai vẫn có khoảng cách… Cao Hoàng Nam sắp thua rồi.” Một vị đại soái nheo mắt nói.

Quả nhiên sau khi cảm nhận được khí thế cuồng điên toát ra từ Ngụy Khải Minh, Cao Hoàng Nam trên võ đài đã nở nụ cười gượng gạo.

“Đội trưởng Ngụy, xem ra trước đó anh vẫn chưa dùng hết sức nhỉ.” Cao Hoàng Nam lùi ra sau vài bước nói.

Ngụy Khải Minh mặt không cảm xúc đáp: “Có muốn đánh tiếp không?”

Trong mắt Cao Hoàng Nam thoáng hiện vẻ do dự rồi dứt nhanh sau đó đã chuyển thành sự kiên định.
Nếu bây giờ anh ta nhận thua thì sau đó sao còn có thể dẫn đội giành chức quý quân được.

Nếu như không nhận thua thì rất cso thể sẽ bị Ngụy Khải Minh đánh trọng thương, sau đó không thể ra sân được nữa.

Lý trí mách bảo anh ta nên nhận thua, sau đó dẫn đội giành lấy vị trí tốt hơn.

Nhưng Cao Hoàng Nam lại không muốn làm như vậy.

Là một người quân nhân, là một người đàn ông, anh ta có sự hiếu chiến của mình.

Dù không phải là đối thủ của Ngụy Khải Minh thì anh ta cũng phải chiến đấu đến phút cuối cùng!

Trước mặt rất nhiều đội viên, rất nhiều các quân khu, anh ta sao có thể có hành động nhận thua được!

Cao Hoàng Nam tức giận gầm lên một tiếng, xông về phía Ngụy Khải Minh.

Anh ta ngưng tụ toàn bộ phần chân chí còn sót lại vào nắm đấm phải.

Một đấm này không thành công thì cũng thành nhân!
“Đội trưởng Cao, cố lên!” Tiếng hò reo dưới võ đài vang dậy.

Đứng trước nắm đấm dùng toàn sức lực của Cao Hoàng Nam, mặt Ngụy Khải Minh không biến sắc.

Anh ta lùi ra sau một bước, rồi cũng ngưng tụ chân khí vào nắm đấm phải.

Trước một đấm này, anh ta có thể tránh ra nhưng lại thấy không cần thiết.

Anh ta phải dùng cách thức thô bạo nhất đánh bại đối thủ!

Cao Hoàng Nam lao đến trước mặt Ngụy Khải Minh đánh ra một quyền!

Ngụy Khải Minh cũng đánh ra một quyền với ánh mắt hung dữ!

Hai nắm đấm chạm vào nhau giữa không trung.

“Ầm!”

Võ đài nổ tung, gây ra tiếng vang lớn.

Một dáng người bay ra ngoài, ngã xuống phần đất cách đó mấy chục mét, tay phải túa máu tươi.

Đó chính là Cao Hoàng Nam.

“Đội trưởng Cao!”

Đội viên binh sĩ Tinh Thần xông lên Long Uy đài, vây quanh Cao Hoàng Nam.
Ngụy Khải Minh vẫn đứng yên tại chỗ, nét mặt lạnh lùng.

Những đốt ngón tay bên tay phải của anh ta cũng đang rỉ máu tươi.

“Hiệp thứ nhất, binh sĩ Ngân Nhẫn đến từ quân khu Hoài Bắc giành chiến thắng!” Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.

Cao Hoàng Nam bại trận rồi.

Người dưới võ đài đều im bặt.

Cao Hoàng Nam được đội viên nâng dậy, từ từ bước xuống.

Lúc này, dưới võ đài bắt đầu có người vỗ tay.

Tiếng vỗ tay ngày một lớn hơn.

Mặc dù Cao Hoàng Nam đã thua nhưng ít nhất anh ta cũng không khiến quân khu của họ mất mặt! Anh ta đã chiến đấu đến phút cuối cùng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.