Một lúc lâu sau, tâm trạng trong lòng Phan Cường mới dần ổn định lại, trầm giọng nói: "Phương Vũ, nếu như thái độ của cậu tốt, thì tôi còn có thể cầu xin giúp cậu. Nhưng thái độ của cậu làm cho tôi rất thất vọng, một khi đã như vậy, thì cậu tự mình gánh vác toàn bộ hậu quả đi!" 
Phương Vũ không nói gì. 
Sau một hồi chuông vang lên, bên ngoài văn phòng giáo vụ truyền đến tiếng bước chân gấp rút. 
Một người đàn ông đầu trọc, vạm vỡ, cánh tay đầy những hình xăm trổ, vẻ mặt dữ tợn bước vào văn phòng. 
"Phương Vũ là ai?" Tên đầu trọc vạm vỡ lớn tiếng hỏi. 
"Xin hỏi, anh là người giám hộ của bạn học Đông Lâm sao?" Phan Cường đứng lên, trong lòng có chút sợ hãi. 
"Tao là Đại Bưu, đại ca của tao đến phòng y tế thăm Đông Lâm rồi, anh ấy bảo tao qua đây bắt cái thằng nhóc con Phương Vũ qua đó!" Tên đầu trọc lực lưỡng đáp. 
Phan Cường theo bản năng mà nhìn về phía Phương Vũ. 
"Là mày?" Đại Bưu nhìn Phương Vũ, trong mắt hiện lên tia hung ác, đi lên phía trước. 
"Đại, anh Đại Bưu, dù sao nơi này cũng là trường học, hy vọng anh đừng làm ra những hành động trái kỷ luật ở trong này..." Phan Cường lau mồ hôi lạnh ở trên trán, thương lượng. 
"Cái tên nhóc con này dám đánh đứa con trai bảo bối của đại ca tao, tao không đánh gãy tay chân của nó, thì sao có thể xứng với đại ca tao?" Đại Bưu cười lạnh, đối mặt với sau gáy của Phương Vũ, chìa tay trái ra. 
Lúc này, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-luyen-da-5000-nam/275850/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.