Chưa gì phiền phức đã đến rồi sao? 
Phương Vũ khẽ nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì?” 
“Ha ha, ra ngoài rồi nói đi, ở đây nói chuyện ảnh hưởng không tốt lắm.” Trên mặt Hà Đông Lâm nở một nụ cười mang theo chút uy hiếp, nói. 
Phương Vũ không nói thêm gì nữa, gật đầu. 
Sau đó, Phương Vũ đi theo đám Hà Đông Lâm đến góc cầu thang. 
Bên cạnh Hà Đông Lâm có bốn học sinh nam, đều là đàn em ngày thường theo cậu ta lăn lộn. 
Năm người bao vây Phương Vũ lại. 
Hà Đông Lâm đứng trước mặt Phương Vũ, dùng giọng điệu như kẻ bề trên hỏi: “Phương Vũ, rốt cuộc là mày có quen biết Đường Tiểu Nhu không?” 
“Lúc trước có gặp một lần, nhưng không tính là quen.” Phương Vũ trả lời sự thật. 
“Không quen? Vậy vì sao Đường Tiểu Nhu lại chuyển lớp, còn yêu cầu ngồi chung bàn với mày?” Hà Đông Lâm lại chất vấn. 
Giọng điệu của Hà Đông Lâm rất không tốt, nhưng Phương Vũ lại không hề quan tâm. 
“Bởi vì cậu ta có chuyện muốn nhờ tôi.” Phương Vũ lại trả lời. 
“Đường Tiểu Nhu có chuyện muốn nhờ mày? Ha ha ha, mày đang chọc cười đấy hả? Đường Tiểu Nhu là cô chủ nhà giàu, lại có chuyện muốn nhờ một đứa tầm thường chỉ biết ăn rồi chờ chết như mày à?” Hà Đông Lâm cười nói một cách châm biếm. 
Bốn tên đàn em của cậu ta cũng đều cười theo. 
Phương Vũ cũng cười cười, không nói gì. 
Cười được một lát, Hà Đông Lâm lại hỏi tiếp: “Phương Vũ, nói thật cho tao biết, có phải là Đường Tiểu Nhu có nhược điểm nào đó nằm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-luyen-da-5000-nam/275847/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.