Chương trước
Chương sau
Thẩm Bạch bị Ninh Thiên Cơ nhéo cằm, đúng chuẩn tư thế không trả lời thì sẽ không bỏ qua.

Thẩm Bạch nhìn Ninh Thiên Cơ, bất đắc dĩ mở miệng, "Đẹp."

"Vậy đệ vì sao không nhìn ta mà lại đi nhìn người khác?"

Thẩm Bạch:...

Ninh Thiên Cơ ngươi làm sao vậy, ngươi cũng có lỗi rồi sao!?

Ngươi chính là người dám đối đầu trực tiếp với vai chính đó!

Thẩm Bạch ngửa đầu nhìn nóc nhà, cúi xuống nhìn gương mặt đẹp trai quãi chưởng của Ninh Thiên Cơ, không thể không nói, Ninh Thiên Cơ có bộ mặt đúng đẹp, bởi vì nguyên hình là yêu cho nên đuôi lông mày khó tránh khỏi cảm giác yêu dã, chỉ là y hàng năm vận đồ xanh nên trông rất nho nhã, cứ vậy mà tách khỏi phần 'yêu' kia.

Nhưng nếu tinh tế nhìn lại thì vẫn có thể nhìn ra vài phần bất đồng, bất luận thế nào thì đều là cảnh đẹp ý vui cả, hơn nữa càng xem càng thấy đẹp.

Chỉ là đẹp đến mấy cũng là nam, còn là vai ác đối chọi cùng vai chính, gây chuyện xong còn có thể không tỳ vết trở về mà, ngươi không thể tự mình hiểu lấy mình hay sao!?

Thẩm Bạch quay đầu, bật hơi, "Ca ca đẹp."

Ninh Thiên Cơ không chịu, tiếp tục hỏi, "Nếu đẹp, vậy thì ở bên ca ca cả đời nhé, được không?"

Thẩm Bạch:...

Chà, vấn đề này quá thâm ảo, chúng ta có thể đổi sang loại đơn giản hơn được không?

Thẩm Bạch không nói, quay đầu đi ngắm phong cảnh.

Ninh Thiên Cơ một tay ôm mặt Thẩm Bạch, cưỡng chế khiến Thẩm Bạch nhìn mình, "Nhược Phong không nghe lời, rõ ràng lúc trước còn rất thân cận với ca ca."

Thẩm Bạch:...

Nói bậy!

Ta cùng ngươi thân cận lúc nào!

"Ca ca đối xử với đệ không tệ, đệ lại luôn nghĩ tới nam nhân khác, thật sự làm lòng ta lạnh lẽo."

Thẩm Bạch:...

Loại ngữ khí oán phụ này là như thế nào vậy hả!

Ninh Thiên Cơ ngươi tỉnh lại đi!

Ngươi quên mất thân phận lão đại của mình rồi sao!

Ngươi quên mất mình là một dũng sĩ diệt rồng, hô mưa gọi gió rồi sao!

Ngươi hỏng rồi!

Nhưng Thẩm Bạch lại chẳng thể làm được cái vẹo gì, bởi vì hắn là một đứa ngốc, là loại ngu ngốc nghe không hiểu tiếng người đó!

Ninh Thiên Cơ buông tay ra, đem ánh mắt đặt lên người bóng dáng màu xám dưới lầu, đệ đệ nhà mình vừa rồi chính là nhìn tên đó sao, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ninh Thiên Cơ rút ra một chiếc đũa, trực tiếp vận chân khí đánh tới bóng dáng kia.

"Vèo vèo ——!!"

Chiếc đũa kia cực nhanh, một chút cũng không lưu tình, Thẩm Bạch kinh hãi vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần, chỉ thấy Phong Thiên nhanh chóng nhảy về phía sau, sau đó đẩy bàn ra để ngăn cản.

"Phanh phanh phanh ——!!"

Mấy chục mảnh đũa trực tiếp cắm lên mặt bàn, thậm chí còn gần như nhấn sâu hết vào, không gian như có dòng điện giao tranh.

Cả tòa trà lâu đều trở nên an tĩnh, các tu sĩ vội vàng lui về sau, sợ bản thân bị vạ lây.

Phong Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía Ninh Thiên Cơ, lại nhìn không ra tu vi người này, hơn nữa mơ hồ còn có chút uy áp, y ôm quyền, "Không biết vì sao tiền bối lại làm vậy?"

Ninh Thiên Cơ thu tay, khóe miệng tươi cười chưa từng biến mất, "Chẳng sao cả."

Phong Thiên nhíu mày, một tia ẩn nhẫn lướt qua mặt y.

Ninh Thiên Cơ giơ tay, chén trà trên mặt bàn rung động, sau đó trực tiếp bị Ninh Thiên Cơ điều tới chỗ Phong Thiên, Phong Thiên tuy rằng có thể tránh được nhưng vẫn bị nước trà hắt ướt.

Phong Thiên ngẩng đầu nhưng rồi lại nhanh chóng cúi đầu, cuối cùng vẫn chọn nhẫn nại.

Ninh Thiên Cơ nhìn Thẩm Bạch, bộ dáng ôn nhu như cũ, "Nhược Phong, nhìn thấy không, đại bộ phận tu sĩ cũng chỉ có thế mà thôi."

Thẩm Bạch:...

Thanh âm y không lớn cũng không nhỏ, chỉ là đủ cho tất cả mọi người trong trà lâu nghe rõ rành mạch thôi.

Có vị tu sĩ không phục, nhưng lại chạm phải uy áp như gần như xa nên chỉ có thể gục đầu xuống không nói được lời nào.

Không sai, đây mới là Tu chân giới, là bộ mặt chân thật nhất, cá lớn nuốt cá bé, ỷ mạnh hiếp yếu đã là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa.

Thẩm Bạch trái lại cảm thấy Phong Thiên vậy mà có thể nhịn, đã bị vũ nhục đến mức đó rồi, thế nhưng còn có thể mặt không đổi sắc, chỉ lấy ra tinh thạch từ bên trong nạp giới, sau đó đặt ở một bên chuẩn bị rời đi.

【Đinh! Vai chính thành công sản sinh giá trị thù hận với Ninh Thiên Cơ, thỉnh không ngừng cố gắng】

Thẩm Bạch:...

Cái nhiệm vụ quần què quái quỷ gì vậy chứ!

Thẩm Bạch nhìn bóng dáng Phong Thiên cô đơn rời đi, quay đầu nhìn Ninh Thiên Cơ, mẹ nó tên ngốc sinh sự không cần lý do đâu nhá!

Vì thế, Thẩm Bạch nhào lên cắn cổ Ninh Thiên Cơ, vừa mới cắn được một chút hàm răng đã dần vô lực, chỉ có thể ngậm lấy, ngược lại trông giống như hắn chủ động sáp vào trong lòng Ninh Thiên Cơ.

Đây là huyết thống áp chế, tuy rằng là ruột thịt nhưng Ninh Thiên Cơ tu vi cao hơn Thẩm Bạch, cho nên huyết thống áp chế khiến Thẩm Bạch căn bản không có biện pháp thương tổn Ninh Thiên Cơ.

Thẩm Bạch nước mắt lưng tròng.

Ninh Thiên Cơ vỗ vỗ bả vai Thẩm Bạch, an ủi, "Thật đáng yêu."

Thời điểm tức giận còn biết cắn người, quá đáng yêu, Ninh Thiên Cơ yên lặng thầm nghĩ.

Thẩm Bạch:...

Thẩm Bạch buông lỏng miệng, quay đầu chạy ra bên ngoài.

Ninh Thiên Cơ đồ anh trai rác rưởi, suốt ngày 'đáng yêu, đáng yêu', rốt cuộc tên này có cái hiểu lầm quái quỷ gì vậy!

Cuộc sống này không thể lăn lộn mà!

Ninh Thiên Cơ sờ cái cổ bị cắn, cảm xúc ướt át vẫn còn lưu lại, y nhìn thân ảnh Thẩm Bạch vội vàng chạy đi, nhìn vào không khí, rũ mắt xuống thấp giọng nói: "Đi theo".

Chỉ một câu, đích xác như có thứ gì đó vừa rời đi, gắt gao đuổi theo Thẩm Bạch.

Ninh Thiên Cơ nhìn ra ngoài cửa sổ, một chút cũng không vội.

Đệ đệ y sớm hay muộn cũng sẽ trở về, ngược lại còn không bằng dùng thời gian này giải quyết một số chuyện, huống hồ cũng chỉ có để đệ đệ ở bên ngoài chịu chút khổ, biết đau rồi thì mới thấy nơi nào là tốt nhất.

Vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường?

Ninh Thiên Cơ từ từ nghĩ đến, gió xuân thổi qua mặt, tựa như chưa từng phát sinh việc gì.

Mà Thẩm Bạch ở bên này, hắn vừa ra khỏi trà lâu còn định đi xem Phong Thiên như nào, kết quả vừa mới vào ngõ nhỏ đã nghe được âm thanh của hệ thống.

【Đinh! Thỉnh hoàn thành nhiệm vụ sắm vai thợ rèn qua đường, trợ giúp vai chính gặp được kỳ ngộ】

Thẩm Bạch:...

Thợ rèn, còn qua đường??

'Hệ thống, nhiệm vụ thật chó.'

【Còn tốt, ít nhất lần này có thể cho ngươi thân thể】

Thẩm Bạch:...

Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, Thẩm Bạch cảm giác toàn thân nhẹ đi, thời điểm nhìn lại đã thấy chính mình tay cầm một thiết chùy lớn, toàn thân vai u thịt bắp, mồ hôi chảy qua đường cong hoàn mỹ, khiến cho vô số phụ nữ trộm ngắm nhìn.

Thẩm Bạch giơ cao thiết chùy, đứng bên cạnh ánh lửa trông mười phần uy mãnh.

Đột nhiên, Thẩm Bạch thấy bên cạnh có con chuột lướt qua chân hắn, Thẩm Bạch vội vàng vứt thiết chùy trên tay, ôm ngực lùi mấy bước hét lên.

"A a a a có chuột!!!"

Mọi người:...

Mọi người nhìn về phía Thẩm Bạch, chỉ thấy một tên đàn ông to cao với cơ bắp uy mãnh lại đột nhiên nũng nịu như tiểu nương tử, tay che ngực, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm con chuột nhỏ vừa chạy qua.

Thẩm Bạch lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng buông tay xuống, tuy rằng nửa trên vẫn đang trần trụi nhưng vẫn phải bình tĩnh.

Bên cạnh có người vẻ mặt khó hiểu, hướng Thẩm Bạch dò hỏi, "Cẩu ca, làm sao vậy?"

Thẩm Bạch xoay người lại lấy thiết chùy, xua tay tỏ vẻ không có việc gì, sau đó nỗ lực cầm nắm, rồi chuyển sang lôi kéo, vứt bỏ hình tượng uy mãnh ngày thường, đối với người vừa mới hỏi han kia nước mắt lưng tròng.

"Thiết chùy quá nặng, tay người ta cũng đỏ lên mất rồi này!"

Người kia:...

Mọi người:...

"Ầm —— " không biết là thiết chùy của ai, đột nhiên rơi rụng trên mặt đất, bốn phía bộc phát ra vô số âm thanh.

"A a a a Cẩu ca điên rồi!!"

"Trời ơi, Cẩu ca bị người ta hạ cổ!!"

"Cẩu ca điên rồi, bình thường xưng hô không phải toàn dùng 'ta' sao!!!"

"A a a a, mắt ta, đôi mắt của ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà phải chứng kiến một màn như này!!!"

Thẩm Bạch vẻ mặt hoang mang nhìn người bốn phía chạy tới chạy lui, sau đó sờ soạng thân thể, cúi đầu nhìn tám khối cơ bụng, nhìn tay nhìn chân toàn cơ bắp, còn có thân hình tam giác ngược hoàn mỹ của chính mình.

Thẩm Bạch giơ tay ôm mặt, kinh hãi hét lên: "A a a, người ta sao lại có nhiều cơ bắp đáng ghét như vậy ớ ớ ớ ớ!!!"

"Phốc ——!!"

Ngay tức khắc, lò thợ rèn trở lên náo nhiệt hẳn lên, một đám người đi tới đi lui, tới tới lui lui tiến đến nhìn Thẩm Bạch với ánh mắt kinh khủng.

Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, không cẩn thận dẫm lên con gián không biết từ chỗ nào chui ra, hắn nhảy cẫng lên, kinh hãi ôm lấy chính mình.

"Con gián a a a a, thật đáng sợ a a a a!!!"

"Sét đánh cái rầm ——"

"Xôn xao xốn xang xầm xì ——"

Lò thợ rèn nho nhỏ lập tức hoảng loạn thành một cục.

Thẩm Bạch sụt sịt mũi, hắn có phải là, dùng loạn tính cách người qua đường rồi???

Chờ đến thời điểm Thẩm Bạch bình tĩnh lại, hắn đã mặc xong quần áo, ngồi đực mặt ở mép giường, bên ngoài là mấy tên đàn ông thích xem náo nhiệt.

Cạnh mép giường là một đại phu, đại phu này làm nghề y nhiều năm, trị hết vô số căn bệnh nan giải nhưng giờ phút này lại giật giật bộ râu, tựa như đang rất nhẫn nại.

Thẩm Bạch hít mũi, lộ ra biểu tình thật cẩn thận, "Đại phu, bệnh của người ta có thể chữa khỏi không?"

Nếu là một nữ tử hỏi như vậy, nhất định là nhu nhược như hoa lê dính mưa nhưng một tên vai u thịt bắp, cơ bụng tám múi hỏi, thì đâu chỉ cay mỗi đôi mắt, quả thực là thảm không nỡ nhìn!

Đại phu nhẫn nhịn, lấy ngân châm ra.

Thẩm Bạch kinh hãi lui ra phía sau, lùi đến góc giường vẻ mặt hoảng loạn, "Ngươi muốn làm gì, người ta không muốn bị kim đâm đâu!!"

Đại phu tay run, râu cũng run rẩy.

Nghĩ đến tố chất chức nghiệp làm nghề y, đại phu tiếp tục tiến lên trước, Thẩm Bạch đột nhiên kêu to, "A a a người ta không cần đến kim đâm, sẽ rất đau a a a!!"

Ngân châm trên tay đại phu, rớt.

—------------------------------------------

"Thần y, thần y đừng đi mà, ngươi còn chưa xem bệnh cho Cẩu ca nữa!"

"Thần y dừng bước, thần y xin dừng bước, Cẩu ca biến thành như vậy chúng ta cũng không biết vì sao mà!"

Thẩm Bạch nằm ở trên giường, nhìn đại phu quay đầu bước đi, vài tên thợ rèn ngoài cửa vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa bồi tội, Thẩm Bạch cảm thấy đau nhức cả sọ.

Có tên đột nhiên lại gần, nhìn Thẩm Bạch, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Thẩm Bạch chớp mắt, "Ai nha ngươi không cần nhìn người ta như vậy, ngượng quá à!"

"Phốc ——!!"

Tên kia che ngực, phun ra một ngụm máu nóng, sau đó quay đầu dứt khoát đâm vào cây cột bên cạnh, một bên đâm một bên hô to.

"Cẩu ca vì cái gì lại biến thành như vậy, ta không thiết sống nữa!!"

Liên tiếp mấy người vội vàng chạy qua giữ tên kia lại, Thẩm Bạch thở dài, ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý, rồi xua xua tay.

"Các ngươi không cần như vậy đâu, mỗi tháng ta luôn có mấy ngày như vậy, qua mấy ngày này là tốt rồi~!"

Đột nhiên, đám người kia hốt hoảng che lại đôi mắt chạy vụt ra ngoài.

"Ôi đôi mắt của ta, đôi mắt hợp kim Titan của ta có tội tình gì chứ!!"

Thẩm Bạch:...

Lại qua một lát, mấy tên to con kia lại lon ton chạy về, tựa hồ đã lấy hết dũng khí, đồng thanh bày tỏ với Thẩm Bạch.

"Cẩu ca, mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, chúng ta đều sẽ không từ bỏ ngươi!"

Nói xong, cứ như có hồng hoang mãnh thú đuổi sau lưng, bọn họ lại lần nữa chạy vọt ra ngoài, nhân tiện còn đem cửa lớn 'loảng xoảng' đóng lại.

Thẩm Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó hắn nằm vật lên giường, cảm giác phóng thích thiên tính đúng là quá đã.

Quỷ mới biết lúc hắn ở bên người Ninh Thiên Cơ đã phải trải qua những gì!

Nhưng mà làm thợ rèn qua đường thì có cái cốt truyện kỳ ngộ thần bí kiểu quái gì?

Thẩm Bạch vắt óc ra nghĩ, cốt truyện giai đoạn giữa hẳn là vẫn ổn, đâu có băng đâu, Bạch Ngọc Kinh là một trạm trung chuyển, bởi vì ở chỗ này, Phong Thiên sẽ gặp được vai ác thứ nhất, không sai, chính là Sở Diệc Hàn.

Lúc ấy Phong Thiên đã hoàn toàn đọa ma, hình như là bởi vì tranh đoạt kỳ ngộ cho nên mới bị Sở Diệc Hàn tính kế.

Mà Sở Diệc Hàn lại không từ bất cứ thủ đoạn nào, không ít lần vu oan hãm hại Phong Thiên, đây cũng là khúc dạo đầu dẫn đến kết cục sau này Phong Thiên bị toàn bộ Tu chân giới đuổi giết.

Mà trong lúc bị truy đuổi, Phong Thiên cũng có mấy lần mở ra bàn tay vàng, không chỉ có tu vi bạo phát khiến bản thân càng thêm vui giận thất thường, mà còn hoàn toàn toàn hắc hóa, từ đó về sau mở ra con đường thấy thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, trở thành một ma đầu thế hệ mới, không thèm quan tâm đến mấy lời đàm tiếu qua loa linh tinh, chỉ cần ai dám cản đường y, y liền giết cả lò nhà kẻ đó.

Hô mưa gọi gió, chân dẫm lên xương cốt mà xưng vương!

Thẩm Bạch không có việc gì bắt đầu gặm ngón tay, tính toán cốt truyện thì chuyện này mẹ nó là ở đoạn sau nhỉ, nhưng mà hiện giờ cốt truyện lung tung chả ra cái dạng quỷ gì, ngay cả một vụ đuổi giết quy mô nhỏ cũng chưa xảy ra, Thẩm Bạch sao mà xác định nổi.

Hơn nữa với vai trò là trạm trung chuyển, theo lý mà nói thì Bạch Ngọc Kinh cũng không nên xuất hiện sớm như vậy, chỉ là bởi vì hắn đi vào Bạch Ngọc Kinh rồi lại gặp vai chính, cho nên mới kích phát nhiệm vụ sao?

Nghĩ như vậy cũng không hợp lý nha, Thẩm Bạch nghĩ mà đau hết cả sọ não.

Thực tế cốt truyện liên quan đến thợ rèn Thẩm Bạch chẳng nhớ lắm, thợ rèn thật sự, loại mà như Iron Man ấy, đã từng lưu lại một bí cảnh ở Bạch Ngọc Kinh, nghe nói bên trong bí cảnh còn có kỳ ngộ nhưng chẳng ai biết thứ đồ đó là cái gì.

Người ta nói rằng kẻ thần bí đó đem chìa khóa bí mật gửi ở một gia đình có nhiều thế hệ làm thợ rèn, đúc ra được vô số binh khí tinh xảo, thậm chí còn nổi tiếng toàn bộ Tu Chân giới.

Chỉ là cuộc sống uốn lượn lúc thăng lúc trầm nên chuyện này đã bị đưa vào quên lãng.

Mãi cho đến khi Bạch Ngọc Kinh sinh ra dị tượng, bị người có ý đồ nghe thấy, lúc này mới có cốt truyện làm thợ rèn qua đường.

Vì chiếc chìa khóa kia.

Mới dẫn tới việc Sở Diệc Hàn xuất hiện.

Vì tu vi, Sở Diệc Hàn chuyện gì cũng có thể làm, thế nên y trực tiếp gia nhập lò thợ rèn, mặt ngoài thì giả vờ như đang học việc, sau lưng lại bí mật không ngừng tra xét, vì để không lãng phí thời gian nên Sở Diệc Hàn trực tiếp hạ độc tàn sát tất cả thợ rèn, sau khi cùng vai chính cướp đoạt chìa khóa thì đẩy hết tội lên người Phong Thiên.

Mà sau đó Sở Diệc Hàn lại đi châm ngòi mâu thuẫn quan hệ giữa các gia tộc, còn đem hết thảy tội nghiệt đổ lên đầu vai chính.

Khi vai chính bị toàn bộ Tu chân giới đuổi giết, không thể không nói là có một phần nguyên nhân do tên đó ban tặng.

Bạch Ngọc Kinh với vai trò làm trạm trung chuyển đương nhiên cũng là nơi bắt đầu của vạn nguồn tai họa, đồng thời cũng là nơi kết thúc.

Thẩm Bạch không xác định được cốt truyện làm thợ rèn tốn mất bao nhiêu thời gian, dẫu sao hắn còn thân phận làm em trai Ninh Thiên Cơ nên nào dám lặn mất tăm mất tích, Ninh Thiên Cơ cũng đâu phải dạng dễ lừa gạt, đến lúc đó không biết cốt truyện còn sai lệch đến địa phương nào nữa.

Hơn nữa càng mấu chốt chính là Ninh Thiên Cơ khôn vê lờ, Thẩm Bạch căn bản không dám ở trước mặt y bày trò, giả ngu còn sợ thành ngu thật luôn.

Thẩm Bạch duỗi tay gãi lưng, cảm thấy có chút ngứa, gãi rồi lại gãi, sau đó giơ tay ngửi hương vị trên người mình.

Dù sao cũng là một thợ rèn cao to lực lưỡng, đương nhiên sẽ không chú ý tắm rửa, tráng qua một chút đã tính là sạch.

Thẩm Bạch nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân rất không thoải mái, tóm lại là cảm thấy chỗ nào cũng không sạch sẽ.

Hết cách rồi, hắn đành từ trên giường ngồi dậy, sau đó đi vào trong viện múc nước chuẩn bị tắm rửa.

Thời tiết bây giờ còn tính là mát mẻ, tiệm rèn này tên là Thiết Cương, thuần một sắc đàn ông nên cũng không cần chú ý nhiều lắm, không quan trọng tu luyện nhưng kỹ thuật thợ rèn lại đặt lên hàng đầu.

Thẩm Bạch đi một vòng rồi một vòng cuối cùng cũng tìm được một cái giếng phía sau tiệm, thời điểm múc nước tay còn bị sợi dây thừng ma sát rõ đau, cuối cùng hắn cắn răng...

"Tõm ——"

Thùng nước cứ vậy mà rơi xuống giếng.

Thẩm Bạch nhìn giếng nước kia sâu không thấy đáy, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp tối, vẫn là quyết định hôm nào đó để người nào khác lấy thùng nước kia lên đi.

Thẩm Bạch ngáp một cái, hắn bây giờ chắc hẳn là đại ca của cái lò này đi, bản thân không nơi nương tựa, chỉ có một đám anh em đi theo hắn làm thợ rèn kiếm sống.

Thẩm Bạch nhìn lòng bàn tay chính mình, chai sần thô ráp, sau đó giơ tay nhìn cơ bắp...

'Hệ thống, ta cảm thấy ta đã chịu thương tổn'

【Ta vừa mới phát hiện ngươi còn viết cấm văn mười tám cộng】

'...'

【Nhân thú này】

'...'

【Hai nam nhân này】

'...'

【Còn có cá chà bặc mạnh mẽ không ngừng】

'...'

Mặt mỉm cười - ing, mẹ nó này không phải sách hắn viết vào thời điểm vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm chính mình sao, quãi chưởng thiệt chứ, đã qua bao nhiêu năm rồi, sao ngươi còn thấy được aaa!!

Không sai, năm đó Thẩm Bạch mới lên đại học, vì sinh hoạt phí mà dứt khoát viết một ít thứ đồ cho người trưởng thành, ừm thì, cũng không ít lắm.

'Nhưng mà thế đíu nào ngươi lại biết được!?'

【Bởi vì ta là số liệu】

'...'

Túm lại internet là nhà ngươi, ngươi thích đến chỗ nào thì đến đúng không!

'Xem xong thì xin cái cảm nhận?'

【Còn chưa có xem xong, mới chỉ nhìn tóm tắt với mục lục】

'Ngươi xem xong có thể viết bài cảm nhận một nghìn chữ, ta không ngại đâu'

【Lúc đọc nội dung, bị hạn chế】

'...'

Cái thứ internet xanh lục vô hạn chán chết!

Thẩm Bạch duỗi tay gãi lưng, cảm giác toàn thân đều không thoải mái.

'Ta đi tắm cái, cũng không biết đã bao lâu không tắm rửa rồi, cả người toàn là mồ hôi, bốc mùi thấy gớm'

【Ta không ngửi được】

'Ngươi cũng sẽ không muốn ngửi đâu'

【Chưa biết được】

—-------------------------------------------------

Thẩm Bạch mở sân sau ra, sân này không tính là rộng lớn nhưng cách đó không xa lại có một dòng suối nhỏ, Thẩm Bạch nhanh tay nhanh chân lột sạch đồ rồi nhảy vào trong nước, kì rồi cọ, Thẩm Bạch tự dưng cảm giác xung quanh không thích hợp.

Đầu tiên hắn cảm thấy cơ thể mình có chút nóng, tiếp đó còn thấy từ eo đến mông có cảm giác nóng rát, như là bị người khác gắt gao nhìn chằm chằm.

Thẩm Bạch trong lòng run sợ nhanh chóng tắm rửa, cuối cùng ánh mắt kia càng thêm lớn mật, trực tiếp nhìn ngó toàn thân hắn.

Thẩm Bạch không thể nhịn được nữa, "Đi ra cho ta!"

"Xào xạt xào xạt ——" một tên cao to từ bụi cỏ đi ra.

Thẩm Bạch thấy tên kia có chút quen mắt, hình như là ban ngày có cùng hắn nói chuyện qua.

Chỉ thấy tên kia xoa xoa tay, tựa như có chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch hai tay ôm ngực, hơi hơi lui về phía sau, "Ngươi, ngươi làm gì?!"

Người nọ lau hai tay lên người, lộ ra vẻ tươi cười, "Cẩu ca, ta là quan tâm ngươi, tới xem ngươi có cần yêu cầu hỗ trợ gì đó không."

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, hô to, "A a a có người nhìn lén người ta tắm rửa a a a ——!!"

"Cẩu ca ngươi đừng kêu, đừng mà!"

"Đáng ghét, ngươi thế nhưng nhìn lén ta tắm rửa!!"

Thẩm Bạch che ngực lại, nhưng cánh tay hắn lại quá nhiều cơ bắp, chỉ có thể miễn miễn cưỡng che lại hai chấm tròn.

Tên kia xoa xoa tay, định lui về phía sau, lại ngập ngừng muốn tiến lên, cuối cùng khẽ cắn môi, quyết tâm nói.

"Cẩu ca, cứ theo lời ngươi nói đi, ta thích ngươi thật lâu rồi, thật sự, vô luận ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều sẽ không ghét bỏ ngươi, đặc biệt là ngươi như vậy, ta, ta càng thích ngươi, quả thực là không thể từ bỏ!"

Thẩm Bạch:...

"A a a a có biến thái a a a!!!"

Đại hán:...

"Không phải, Cẩu ca ngươi đừng kêu, ngươi đừng..."

Mắt thấy tên kia càng tiến tới gần, Thẩm Bạch ánh mắt phức tạp, người anh em à tôi bội phục anh đấy, tôi đã làm đến thế rồi mà còn có thể bị anh nhìn trúng, mẹ nó này đúng là biến thái đích thực a a a!!

"Có biến thái a a a!!!"

"Cẩu ca ngươi đừng sợ, đừng kêu mà, ta đã làm cái gì đâu, chờ ta làm rồi lại kêu được không?"

Thẩm Bạch:...

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, khí thế như sông núi, rống lên một tiếng.

"Người đâu a a a, có người khinh nhục thiếu nam đàng hoàng a a a a a ——!!!"

"Cẩu ca ngươi đừng kêu nữa, ngươi càng kêu, ta càng..."

Tên to con kia cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đang vươn lên, vẻ mặt quẫn bách, "Ngươi càng kêu, ta càng hưng phấn đó!"

Hệ thống có biến thái mau cứu ta!!

"Ngươi dám, ngươi có tin ta lấy cái chết để bảo toàn trinh tiết hay không!!!"

Thẩm Bạch còn đang ở trong nước đây này, mắt thấy tên kia sắp xuống nước, Thẩm Bạch cảm thấy một nguy cơ khó có thể hình dung!

'Hệ thống cứu ta!'

【Vai chính ở gần đây】

A a a a ——!!!

Thẩm Bạch ôm mặt, tê tâm liệt phế, "Cứu mạng, vị đại hiệp nào nguyện ý ra tay cứu giúp, người ta, người ta nguyện ý lấy thân báo đáp!!"

Thẩm Bạch nỗ lực nhìn quanh bốn phía, kết quả chỉ có gió thổi qua khiến bụi cỏ sàn sạt rung động, nửa bóng người cũng không thấy.

'Hệ thống, Phong Thiên đâu?!'

【Lúc ngươi vừa mới kêu lên, hắn đã lại đây nhìn thoáng qua, sau đó đi rồi】

Thẩm Bạch:...

Thẩm Bạch lại hít sâu một hơi, "Cứu mạng, chẳng lẽ chỉ vì ta anh minh thần võ nên hôm nay phải chịu tủi nhục sao! Người ta, người ta không cam lòng!"

Phong Thiên ngươi nếu như còn không xuất hiện, tin hay không ta tiền dâm hậu sát ngươi!

Lúc này tên to con kia đã xuống nước, rất nhanh sẽ tới chỗ Thẩm Bạch, tên kia xoa xoa tay, còn rất ngượng ngùng.

"Cẩu ca, ngươi đừng khách khí mà, ta thật sự không phải là vì quá thích ngươi hay sao."

"Cứu mạng a a a ——"

Thẩm Bạch vừa mới kêu lên, một đạo ma khí trực tiếp bay tới.

"Thình thịch ——"

Tên kia trực tiếp bị ma khí đánh chìm trong nước, tựa như đau đớn cực kỳ, vẫn luôn kêu oai oái.

Thẩm Bạch lau mặt, nhanh chân chạy lên, cầm được quần áo liền mặc lên người, nề hà là người hắn lại đô con, chật eo rồi.

"Xé kéo ——"

Quần trực tiếp bị xé rách hơn phân nửa, mông đuýt thoáng cái lạnh lẽo.

Tên to con kia ở trong nước ló đầu ra, nhịn không được cười cười, lại xoa tay, "Cẩu ca, ngươi đây là không phải cố ý sao!"

Thẩm Bạch đem quần áo tròng lên người, cố ý cái đầu nhà ngươi!

"Vị thiếu hiệp nào ra tay cứu giúp? Xin hãy hiện thân!"

Thẩm Bạch miễn cưỡng dùng quần áo che lại cơ thể, không khỏi nhìn khắp nơi.

Qua một hồi lâu, ở một bụi cỏ bí ẩn xuất hiện một bóng dáng màu xanh.

Quả nhiên là Phong Thiên!

Đôi mắt Thẩm Bạch sáng lên, "Cảm tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp!"

Cánh tay Phong Thiên bất giác run lên một chút, hắn nhìn Thẩm Bạch, cuối cùng yên lặng dời mắt.

"Thiếu hiệp nếu không ngại nói thì đến chỗ ta nghỉ ngơi một đêm đi, nhìn ngoại hình của ngươi có vẻ như là tán tu?"

Định nghĩa tán tu chính là không môn phái không chỗ đặt chân, trời đất bao la, bốn bể là nhà, có người thì xuất chúng, một số lại mơ màng hồ đồ, tóm lại là so ra thì kém những người có môn phái hùng hậu chống lưng.

Thẩm Bạch nhìn cái tên còn ở trong sông kia, tên kia theo bản năng lùi về sau vài bước, nhìn Thẩm Bạch, rồi nhắm mắt lại.

"Cẩu ca, lời ta nói hôm nay ngươi cũng đã nghe rồi, ta cũng không gặp lại ngươi nữa, ngày mai ta sẽ đi liền, hy vọng đêm nay ngươi có thể suy nghĩ kĩ càng, vì ta cam mười tú!"

Thẩm Bạch:...

Phong Thiên:...

Ta mẹ nó còn có hai cái chít chít đây, ngươi khoe cái gì??

Của ngươi lớn sao ngươi không đi so cùng Ninh Thiên Cơ đi, đù mé cái kích cỡ đó, mỗi lần Thẩm Bạch không cẩn thận bị Ninh Thiên Cơ ôm trong lòng ngực đều thật là xấu hổ, Tu chân giới không có quần lót đúng là đáng lo mà!

Mạch não Thẩm Bạch uốn éo, không tính cùng cái tên đang sốt ruột kia nói chuyện.

Ai ngờ tên kia thấy hắn không thuận theo nên cố tình không buông tha, tiếp tục mở miệng, "Cẩu ca, ta biết ngươi có tình ý với ta, bằng không hôm nay ngươi sẽ không câu dẫn ta!"

Thẩm Bạch:...

Ánh mắt Phong Thiên vèo cái liền thay đổi, trực tiếp lui về phía sau vài bước.

"Ngươi nói bậy!"

Thẩm Bạch chống nạnh, vẻ mặt không thể hiểu được, "Ngươi mẹ nó đầu bị kẹp vào ván cửa à!"

Tên kia không cam lòng, "Bằng không, sao ngươi lại ở sân sau mà không chịu mặc quần áo, còn cố ý cùng ta nói ngươi sợ con gián, cố ý ở trước mặt ta tắm rửa, ngươi biết rõ lúc này ta cũng muốn tới nơi này tắm rửa."

Lại nói tiếp trong lòng hắn ta cũng có nỗi khổ, hắn có yêu thích cá nhân cũng là sai sao.

Ngày thường đều cất giấu, sợ bị phát hiện.

Thật vất vả hôm nay mới thấy cơ hội, người còn cố ý ở trước mặt hắn cởi quần áo câu dẫn, hắn ta không phải chỉ kích động một chút thôi sao!

Chuyện này đàn ông bình thường đều nhịn không được!

Thẩm Bạch ngón tay run rẩy chỉ vào mũi đối phương, nói bậy, bôi nhọ, phi!

"Ta lười cùng ngươi giải thích!"

Thẩm Bạch chống nạnh, tức giận sôi cả máu.

"Trong lòng ta chỉ có Tiểu Điềm Điềm ta yêu nhất, ngươi chết tâm đi!"

Nghe vậy tên to con kia liền ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt lại như cũ không cam lòng.

"Ta chỗ nào không bằng Tiểu Điềm Điềm!"

"Chỗ nào cũng không bằng!"

Tên kia hít mũi, xoay người từ trong sông chạy lên, một bên chạy một bên kêu gào.

Thẩm Bạch phun ra một hơi, lúc này mới nhìn Phong Thiên, chỉ thấy Phong Thiên đã đi xa từ lâu rồi rất nhanh sẽ mất tăm mất tích, Thẩm Bạch lập tức đuổi kịp, sau đó tức tốc cản người.

"Thiếu hiệp dừng bước!"

Phong Thiên mặt vô biểu tình, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch chưa bao giờ bị Phong Thiên nhìn bằng ánh mắt như vậy, lập tức lông tơ toàn thân dựng đứng thẳng lên, cộng thêm vừa mới tắm xong nên càng thêm lạnh.

"Thiếu hiệp, trời chiều rồi, nếu không ngại thì ngươi đến chỗ ta nghỉ ngơi một đêm đi, ngươi yên tâm, chỗ của ta tuyệt đối an toàn!"

Phong Thiên:...

Phong Thiên tỉ mỉ, nghiêm túc đánh giá Thẩm Bạch.

Này không trách được Phong Thiên, bởi vì người này ngữ khí rất giống một người, nhưng sao có thể là người nọ được.

Phong Thiên khóe miệng hơi mím, lắc đầu, vô cùng xa cách.

"Không cần!"

"Không được!"

Thẩm Bạch chống nạnh, ngăn ở trước người Phong Thiên, "Tốt xấu gì ở trong chuyện này người ta cũng có uy tín danh dự, đại ân không lời nào nói hết được, ta nhất định phải báo đáp thiếu hiệp!"

Phong Thiên đánh đi một đạo chân khí từ đầu ngón tay, Thẩm Bạch lập tức cảm thấy đầu gối đau xót, nhịn không được quỳ xuống.

"Ai nha cha mẹ của ta ơi, đau chết ta!"

Phong Thiên quay đầu liền đi, nhưng vừa mới đi được hai bước thì nhăn mặt, phun ra hai chữ, "Buông ra!"

Thẩm Bạch ôm đùi Phong Thiên quyết không bỏ, hắn cả người toàn là cơ bắp siêu bự, thân thể nhỏ bé của Phong Thiên ở trước người hắn, phá lệ tinh tế, ngay cả đùi, ôm cũng thấy nhỏ.

"Thiếu hiệp, làm ơn làm phước để cho người ta có cơ hội báo ơn đi mà, cầu ngươi đó!"

Phong Thiên:...

"Thiếu hiệp, việc hôm nay ngươi giúp ta cũng đừng nói ra ngoài, cầu ngươi!"

Phong Thiên:...

"Thiếu hiệp, ngươi cho ta một cơ hội đi!"

Phong Thiên:...

Qua một hồi lâu, Phong Thiên nhéo trán, "Mặc quần cho hẳn hoi!"

Thẩm Bạch giật giật mông, quay đầu lại nhìn.

Thẩm Bạch:...

Vừa nãy quần đã bị hắn xé rách, hiện tại hắn quỳ rạp trên mặt đất mông chổng lên, một trận gió lạnh thổi qua, vèo vèo như có thể chui vào thân thể.

Thẩm Bạch lập tức đứng lên, dùng quần áo từ trên eo quấn chặt chẽ cái mông, sau đó đối với Phong Thiên cười cười, "Ai nha thiếu hiệp ngươi thật đáng ghét, thế mà lại đi nhìn mông người ta!"

Phong Thiên:...

Mắt thấy Phong Thiên sắp rút kiếm, Thẩm Bạch lập tức lui ra phía sau mấy mét, "Thiếu hiệp mời đi bên này, ở chỗ này mọi người đều gọi ta là Cẩu ca, thiếu hiệp ngươi nếu không ngại thì cũng có thể kêu ta là Cẩu ca, nhà ta nhiều thế hệ làm thợ rèn, ta đây đã là đời thứ năm."

Thẩm Bạch ra vẻ cao thâm khó đoán, sau đó gật gật đầu.

Thời điểm Phong Thiên nghe được hắn là thợ rèn, thần sắc hơi hơi khác thường, sau đó đuổi kịp bước chân Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch hận không thể liên tiếp nói ra tất cả mọi thứ hắn biết, nhưng lại sợ nói quá nhanh thì Phong Thiên sẽ nghi ngờ, chỉ có thể từ từ mà nói, sân hắn ở cách nơi này không xa, hai người vừa đi vừa nói, Thẩm Bạch đem những gì có thể nói phun ra hết.

Chỉ dư lại một ít chuyện quan trọng, qua một hai ngày mới nói cho Phong Thiên biết.

Suy cho cùng thì Thẩm Bạch không dám để cái cốt truyện thợ rèn này kéo dài lâu, Ninh Thiên Cơ bên kia hắn còn phải đi nghĩ lý do nữa.

Thẩm Bạch ngáp một cái, đối với Phong Thiên cười cười, "Thiếu hiệp, nếu không thì ngươi ngủ ở nhà ta đi, hôm nay cũng đã muộn, các huynh đệ đều ngủ hết rồi."

Phong Thiên xác thực là mệt mỏi, hơn nữa vết thương trên người y còn chưa khỏi hẳn, giờ cần một nơi để tĩnh dưỡng.

Thẩm Bạch thấy Phong Thiên còn rất cảnh giác, vì thế cười cười, "Thiếu hiệp ngươi ngủ, ta đi theo các huynh đệ chắp vá cả đêm."

Nói xong, Thẩm Bạch lập tức đi ra ngoài, nhân tiện còn đóng cửa lại.

Cùng các huynh đệ chắp vá?

Thẩm Bạch không muốn gặp chuyện giống như vừa nãy, vì thế hắn tự mình đi vào cửa hàng ngủ tạm, cũng may cửa hàng đủ lớn, chủ yếu vì thanh danh cũng lớn, không ít thần binh lợi khí đều từ đây mà ra.

Cửa hàng Thiết Cương, ai ai cũng biết.

Ngày hôm sau Phong Thiên bị đủ loại thanh âm bùm beng đánh thức, y cả đêm đều ngồi xếp bằng tu luyện, lại ngủ không được an ổn, mơ mơ hồ hồ, cảnh trong mơ mơ ảo như sương khói.

Y sửa sang lại quần áo sau đó đi ra khỏi phòng

Cửa hàng nằm ở sân ngoài, cửa hàng này cũng thật lớn, sáng sớm đã có người đốt than, châm lò, bùng lên ánh lửa.

Sau đó, ở bên trong một đám nam nhân to cao, có một người phá lệ khác biệt.

"Ai u, khối sắt này nặng quá, người ta không bê được!"

"Ầm —— " không biết là khối sắt của ai rơi xuống mặt đất.

"Ai da, thiết chùy này nặng quá đi, người ta cũng không nhấc được!"

"Loảng xoảng ——" không biết là thiết chùy của ai rơi xuống.

"Ai u, cái kẹp này thật nóng, người ta rất rất sợ đó!"

"Phốc ——" không biết là ai phun ra một búng máu.

Còn có mấy tên đang đỡ người đã ngất xỉu.

"Đừng, đừng để ta thấy hắn, này thật sự là Cẩu ca sao?!!"

"Không! Ta không tin, ta tuyệt đối không tin Cẩu ca biến thành như vậy!!"

"Cẩu ca! Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, các huynh đệ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ngươi!"

Có nam nhân đi qua, hướng tới người nọ nói, "Cẩu ca, nếu không ngươi tới lò kéo gió đi."

Thẩm Bạch đi qua, dùng sức lôi kéo mái quạt.

"Ai da, cái mái quạt này thật nặng nha, người ta kéo mà nó không nhúc nhích!"

Mấy tên nam nhân:...

"Cẩu ca ngươi vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi, đầu óc ngươi còn chưa bình thường." Có người chân thành nhìn Thẩm Bạch nói.

Thẩm Bạch dậm chân một cái, "Ai nha các ngươi thật đáng ghét, ta đã nói rồi, mỗi tháng người ta sẽ có mấy ngày không thoải mái mà!"

Nam nhân uy mãnh dậm chân, toàn bộ cửa hàng đều chấn động theo.

Vô số người trong lòng cũng bị chấn đến bất động.

Thẩm Bạch quay đầu nhìn thấy Phong Thiên đang lại đây, lập tức hướng tới Phong Thiên vẫy tay, "Vị thiếu hiệp này hôm qua đã giúp ta một phen, hắn là tán tu, cho nên ta để cho hắn ở lại chỗ chúng ta!"

Phong Thiên chỉ gật đầu rồi lạnh nhạt nhìn thoáng qua mọi người, thần sắc phá lệ xa cách.

Thẩm Bạch duỗi tay lau mồ hôi trên trán, đối với mọi người gật đầu, "Ai nha ta mệt mỏi, các ngươi tiếp tục công việc nha."

Nói xong, Thẩm Bạch đi tới chỗ Phong Thiên.

"Thiếu hiệp à, sao ta cảm giác sắc mặt ngươi hôm nay không được tốt nha, có phải là không thoải mái hay không?"

Phong Thiên lắc đầu, "Không có việc gì."

Thẩm Bạch cười cười, nhưng vào lúc này bên ngoài của hàng lại có người, một thanh niên trắng nõn vận quần áo tím trông có vài phần tà khí.

"Khách quan, ngài muốn binh khí gì?"

Thanh niên kia từ trong lòng ngực lấy ra một bức họa, trong hình chỉ là một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa kia nhìn qua thì thấy phổ thông, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy trong đó có cấu tạo xảo diệu, hoàn hoàn liên kết.

Nhìn bức họa kia, người thợ nghẹn đỏ mặt, "Khách quan, ngài là muốn ở chỗ chúng tôi làm chuôi chìa khóa này?"

Thanh niên áo tím kia gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào chìa khóa trên bức họa.

Người thợ đầu đầy dấu hỏi chấm, hỏi, "Ngài không thể nói?"

Thanh niên kia gật gật đầu, lại như cũ cố chấp chỉ vào chìa khóa.

Thợ rèn kia bất đắc dĩ, thấy Thẩm Bạch đang lại đây thì nhỏ giọng mở miệng.

"Cẩu ca, cái người kì quái này tới, một hai yêu cầu làm một cái chìa khóa, cái chìa kia nhìn đã thấy khó chơi, thế đơn này có nhận không?"

Thẩm Bạch nhìn ra bên ngoài, liền thấy một thanh niên áo tím đứng dưới nắng mai.

Nhan sắc thanh niên đẹp đẽ, đai lưng lẫn ống tay áo đều là màu đen, nhìn có chút trầm ổn, nếu đổi là người khác nhất định trông sẽ rất khó coi, nhưng cố tình thanh niên kia lại trắng bóc, bộ quần áo này lại vừa vặn phụ trợ thêm cho khí chất của y, trầm ổn lại thần bí

Thẩm Bạch lục tìm thông tin trong óc, lập tức biết được thân phận người này.

Đú đù, chính là Sở Diệc Hàn tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn, thế quái nào lại là thanh niên trắng trẻo như vậy!

Thẩm Bạch đi qua nhìn bức tranh trong tay Sở Diệc Hàn, sắc mặt đại biến, lập tức lắc đầu, "Xin lỗi, chìa khóa này chúng tôi không chế tạo được!"

Thẩm Bạch chính là cố ý ra vẻ để cho Sở Diệc Hàn thấy.

Sở Diệc Hàn chỉ vào chìa khóa, sau đó lục tìm bên trong nạp giới, đổ một đống tinh thạch ra đầy đất, sau đó lại chỉ vào bức tranh.

Cặp mắt kia tựa hồ có thể nói, ý tứ mang theo chút cường ngạnh.

Thẩm Bạch nhìn đống tinh thạch kia, lại nhìn chìa khóa trong bức tranh, "Ai nha, khách quan ngươi đây là...thật ngượng ngùng nha!"

Quay đầu, Thẩm Bạch liền cho người dọn sạch tinh thạch, sau đó vươn tay tiếp nhận bức vẽ.

Thời điểm hắn cầm lấy bức vẽ, không cẩn thận đụng phải ngón tay Sở Diệc Hàn, rất lạnh.

Vẻ mặt Sở Diệc Hàn lộ ra vài phần không vui, Thẩm Bạch lại nhen nhóm ý định làm y nuốt không trôi, lấy bức vẽ qua, sau đó nhìn Sở Diệc Hàn, xoa xoa tay, học tập bộ dáng của tên tối qua.

"Thiếu hiệp, ngươi thật là đẹp mắt, so với Thúy Hoa đầu thôn còn đẹp hơn!"

"Loảng xoảng ——"

Thợ rèn nào đó phía sau Thẩm Bạch lại lần nữa làm rơi thiết chùy xuống mặt đất.

Ánh mắt Sở Diệc Hàn hiện lên vài phần hàn khí, Thẩm Bạch ngượng ngùng xoa tay, "Ai nha thiếu hiệp ngươi đáng ghét quá, ngươi tới chỗ chúng ta là đúng đắn rồi, chiếc chìa khóa này chỉ có chỗ chúng ta mới làm được thôi!"

Sở Diệc Hàn sắc mặt ngưng trệ, nhấp nhấp miệng, người phía sau lập tức tiến lên che miệng Thẩm Bạch, nói với Sở Diệc Hàn.

"Xin lỗi ha, Cẩu ca mấy ngày nay tinh thần không bình thường, ngài đừng để bụng, thật sự đừng để bụng."

Thẩm Bạch trợn trắng mắt, đột nhiên đi tới chỗ Sở Diệc Hàn, người phía sau kéo mãi không được.

"Thiếu hiệp, ngươi thật sự là nhân trung long phượng, thật là đẹp mắt, vừa thấy ngươi ta lại không nhịn được mà ca hát."

Người phía sau nhanh chân chạy lại giữ chặt hắn, một bên kéo một bên kêu

"Mau mau mau, Cẩu ca lại phát bệnh!"

"Giữ chặt hắn! Đừng để cho Cẩu ca bị người ta đánh!"

Thẩm Bạch chạy tới gần Sở Diệc Hàn vài bước, người phía sau liền bị kéo lê đi vài bước, Thẩm Bạch cố ý muốn Sở Diệc Hàn thấy ghê tởm, hắn liền chớp chớp mắt, nhịn không được mở miệng.

"Không cần mặc hàng hiệu ~"

"Tự nhiên tiêu sái, mới thật sự có khí phái ~"

"Tóc theo hướng gió, mới thật xuất sắc ~"

"Nhất cử nhất động đều mang phong thái nha, đây mới là đẹp!"

Sở Diệc Hàn phóng khí lạnh vèo vèo, sắc mặt cũng thay đổi.

"Câm miệng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.