—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.” (Thành Lạc Dương cảnh xuân tươi đẹp, Lạc Dương có nhiều tài tử tha hương đã già)
—— “Thơ hay!”
Ta nhịn không được mà cảm thán.
Mẫu đơn, mỹ nhân, phố xá huy hoàng, Lạc Dương nổi tiếng đã lâu. Về phần tài tử, chẳng ai chấp nhận một chữ “lão”, giống như mỹ nhân đầu bạc, tướng quân tuổi xế chiều, đều khiến lòng người thổn thức, điểm này cũng không ngăn các tài tử Lạc Dương tự đặt cho mình những cái tên đẹp đẽ.
—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.”
—— “” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão…”
Ta ngân dài âm cuối, chậm rãi ngâm xướng lại một lần.
Hôm nay coi như là người đi xa nhớ cố hương, nghĩ đến đây, ta có chút tỉnh táo…
—— ” Lạc Dương thành lý xuân quang hảo, Lạc Dương tài tử tha hương lão.”
Ước chừng cảm thấy có tri âm, thanh âm kia càng ai oán.
—— “…”
Mà ta, rốt cục chưa kịp cảm khái.
“Sảo tử! Rốt cuộc đang làm gì vậy?” Ứng Tứ đánh một cái thật mạnh vào lưng ta, sau đó, xoa xoa mắt, nói liên miên: “Y điên ngươi cũng điên theo? Tài tử, tài tử —— ngoại trừ việc nửa đêm phá đám giấc ngủ của người khác, thì làm gì còn bản lĩnh nào khác…”
Ta nghiêng về một bên liếc nhìn y, cười gượng vài tiếng: “Ngươi cũng là người xa xứ, tại sao một chút sầu não cũng không có? Cũng phải, ta phát hiện ra rằng, không thể tìm thấy chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/67480/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.