Những tiếng thở dốc vang vọng.
Trọng Hoa vội vàng gọi tên ta, hắn nói: “Trường Lưu, ta cam đoan hết thảy sẽ luôn như hiện tại!” Hắn dám nói vậy sao. Nhưng được rồi, ta biết ta nhất định có thể tin tưởng hắn.
Câu”Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng “, thật đúng là thiên cổ danh huấn!
Liễu thừa tướng đột nhiên được đảm đương vị trí quốc trượng, cả người nhẹ hẳn vài cân, kích động đến nỗi chẳng biết làm như thế nào cho phải. Ta đoán là lão kinh hỉ quá độ dẫn đến ý nghĩ có chút dị biến, hơn nữa đại hôn có chuyên gia chuẩn bị, mọi chuyển chẳng đến tay lão, những ngày qua có chút buồn chán, quyết định ra oai. Chỉ tiếc Liễu đại nhân bình thường đối nhân xử thế cẩn thận, trà trộn trong quan trường hơn hai mươi năm mà một mống kẻ thù cũng không có! Dù có giết gà dọa khỉ cũng tìm không được mục tiêu, chậc chậc, thực sự là thất bại! Thật thương cảm cho nhiều năm làm quan thanh liêm của lão!
Nhưng mà, diễn kịch không có người xem sẽ buồn chán, đánh nhau không có đối thủ một chút cũng không vui. Nếu căn cứ vào lý do này, lão tìm tới ta cũng không có gì kỳ quái. Dù sao ta cũng không có trở ngại, Lý Dụ dẫn đầu một nhóm cựu thần, còn có đông đảo võ tướng. Quan trọng hơn, trước kia vua và dân trên dưới chỉ biết có Trường Lưu, mà nay, đã có Liễu chính cung hoàng hậu.
Nhìn xuống, trước mặt là Liễu thừa tướng, cùng mấy “tùy tùng” khoác áo quan tam phẩm triều đình. Liễu thừa tướng nheo mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/67472/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.