—— Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?
Trường Lưu…
Trường Lưu…
Bất quá chỉ là hàng vạn hàng nghìn tiếng kêu hữu danh vô thực.
Không gian rung chuyển, các loại ý niệm bỗng dưng tràn về, ta nghiêng đầu, thân ảnh cách đó không xa rốt cục cũng thành hình. Nheo mắt hồi lâu, mới cười nhẹ: “Trọng Hoa.”
Hắn cười yếu ớt ngồi xuống, không nói được một lời.
Ta si mê mà nhìn hắn, gió thổi những nhánh cây xẹt qua bên tai, kêu ô ô, như tiếng cửa thành đóng lại khi có địch. Vứt bỏ ba năm cô độc ước chừng đã lên men, trong đêm xuân lạnh lùng này, mênh mông mà lộ ra tất cả, Vì vậy cỏ cây bốn phía, gió, trăng, không khí lạnh lẽo khiến người ta dường như say, ngay cả hơi thở cũng mê man.
——Đến tột cùng, ngươi muốn cái gì?
“Mỗi người đều tới hỏi ta, ta phải hỏi ai đây?”
—— Nếu như ngươi không nói, sao người khác có thể biết?
“Lại có ai biết? Ta muốn ai biết sao? Chỉ bất quá, không có hắn, ta không sống nổi.”
—— Nếu như có thể đem ngươi nhốt lại thì tốt rồi.
“Đúng vậy… Nếu như…”
——…
—— Trường Lưu, Trường Lưu, tới khi nào ngươi mới có thể trường lưu (**)?
(**) Trường lưu ở đây mang nghĩa ở lại lâu dài
“Ta không biết, có lẽ, là khi ta tìm được núi Trường Lưu…”
Ta đứng lên, lưu luyến mà nhìn hắn. Nếu như có thể, ta mong suốt đời này có thể nhìn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/3228421/chuong-20-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.