Ta chưa từng nghĩ có ngày ta lại gặp Lệ Viễn.
Thực ra trước khi xuất cung cùng tiểu thư, ta đã nghĩ kỹ rồi.
Ta và Lệ Viễn không hợp.
Họ Lệ là một họ khá đặc biệt, nếu ta nhớ không nhầm, tướng quân ở ngõ Đồng Chi cũng họ Lệ.
Nếu tiểu thư vẫn là hoàng hậu, nâng cao thân phận của ta, có lẽ ta còn có thể làm thiếp, nhưng giờ tiểu thư bị phế làm thứ dân, ta là cung nữ từng hầu hạ hoàng hậu, kết cục tốt nhất là tuẫn táng cùng tiểu thư, trong cung không ai giữ lại cung nữ trung thành với hoàng hậu cũ như ta.
Nhưng Lệ Viễn thường đến tìm ta, không có việc gì cũng vẽ bánh vẽ, nói nhất định đưa ta xuất cung.
Nên ta chỉ nghe vậy.
Dù tiểu thư không nhớ chuyện trước kia, nhưng ta vẫn thích tiểu thư bây giờ hơn.
Nàng nói với ta nhất định phải sống theo ý mình.
Ta từ nhỏ đã theo tiểu thư, nàng thế nào, ta thế ấy, tiểu thư sống vui vẻ, ta cũng vui.
Tiểu thư tuyệt đối không muốn làm thiếp, nên ta cũng không muốn.
Ta là tỳ nữ thân cận của tiểu thư, tuyệt đối không thể làm mất thể diện của tiểu thư.
Lệ Viễn thường nói đưa ta ra ngoài, nhưng không bao giờ nhắc đến tiểu thư làm sao.
Ta không thích nghe hắn nói những điều này.
Lần cuối hắn đến tìm ta là trước Tết, vội vã nói hắn định trấn thủ biên cương mấy năm, kiếm chút công lao rồi trở về cầu xin hoàng thượng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trong-bap-cai-o-hau-cung/3729945/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.