Nhưng ta không ngờ, nàng thà ở lại trong cung, cũng không muốn ra ngoài với ta.
Thậm chí còn khuyên ta tìm một cô nương môn đăng hộ đối để cưới về sống yên ổn.
Tại sao vậy?
Nàng đối với bệ hạ chắc hẳn đã không còn tình xưa.
Tại sao nhất định phải ở lại trong cung?
Chưa kịp nghĩ rõ, nàng đã tự nhảy xuống từ mái nhà.
Ngã đau lắm.
Nàng nhất quyết không cho gọi đại phu đến xem, ta lại không biết tiếp xương, nàng cắn chặt khăn không cho tiếng kêu ra, mặt đau đến trắng bệch.
Thôi được, dù sao thì cứ đưa nàng xuất cung trước, còn chuyện sau này thế nào, xuất cung rồi nói sau.
Mẹ ta đã định một mối hôn sự sau lưng ta, là tiểu thư trong tộc của Tề Đức phi, ta và mẹ cãi nhau một trận lớn, kết quả là bị giam ở nhà suốt cả dịp Tết.
Lệ Viễn trèo tường đến thăm ta một lần, nói sau Tết hắn sẽ theo quân đội ra biên cương, ít nhất cũng phải hai ba năm mới về kinh, bảo ta hãy chăm sóc Vân Hà Cung, tìm cho Thúy Thúy một lối thoát tốt.
Nghe nói Tề Đức phi mang thai hoàng tử.
Nghe bệ hạ tiết lộ ý định, có vẻ như muốn lập nàng ấy làm hoàng hậu.
Cha ta đích thân vào cung thay ta xin phép bệ hạ, nói chờ ta thành thân rồi sẽ thả ta ra.
Bệ hạ vui mừng, thậm chí còn cho ta nghỉ phép để thành hôn.
Ta không ở trong cung, quả nhiên có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trong-bap-cai-o-hau-cung/3729943/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.