Cố Trường Ca xuất hiện trong nháy mắt, đám người Diệp Lưu Ly đang cùng mãnh thú và biến dị thú đang chém gϊếŧ nhau đương nhiên cũng chú ý tới hắn.
"Cố Trường Ca, hắn như thế nào cũng đến nơi này, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy?"
Một màn này khiến sắc mặt Diệp Lưu Ly đại biến, có chút trắng bệch, cảm thấy mọi việc không ổn.
Tuy rằng Cố Trường Ca nói hắn sẽ không gϊếŧ Diệp Trần, đối với việc này không có hứng thú.
Nhưng một người như Cố Trường Ca, thì có mấy câu là thật?
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy có điểm không thích hợp.
Cố Trường Ca cũng không phải không gϊếŧ Diệp Trần, mà hắn không gϊếŧ Diệp Trần ca ca, vì có mưu đồ khác.
Nhưng mục đích của hắn là gì?
Diệp Lưu Ly lúc ấy không nghĩ ra.
Nhưng bây giờ nhìn thấy một màn này, nàng cũng rất nhanh đoán được, nhất định là có quan hệ với một vật nào đó trong Thiên Nguyên bí cảnh. "Không đúng, dựa theo lời nói của Diệp Trần ca ca, chỉ có hắn mới có bản đồ, vì sao nhanh như vậy mà Cố Trường Ca đã tìm tới rồi, hơn nữa còn là bộ dáng nhàn nhã như vậy? Cũng không gặp phải các loại cơ quan bẫy rập cùng với mãnh thú?"
Diệp Lưu Ly có chút khϊếp sợ, khó hiểu, rồi sau đó tâm liền trầm xuống.
"Hắn nhất định là đi theo phía sau chúng ta, hoặc là nói hắn động tay động chân gì đó trên người Diệp Trần ca ca, đây mới là mục đích của hắn!"
Tâm tư của hắn sao lại sâu như thế, tính kế lâu như vậy, thì ra đây mới là nguyên nhân hắn không gϊếŧ Diệp Trần ca ca!
"Xem ra ta tới rất đúng lúc."
Cố Trường Ca từ thông đạo bên kia đi tới, quét mắt nhìn tòa Địa Hạ Cổ Thành hoang phế trước mắt này, biểu tình mang theo vẻ nghiền ngẫm nói.
Hắn thực sự nhàn nhã. Một đường tới đây, rất là thuận lợi, mấy con mãnh thú phiền phức cũng không gặp được mấy con.
"Cố Trường Ca, sao ngươi lại tới nơi này?"
Diệp Lưu Ly nhìn chằm chằm Cố Trường Ca hỏi, vừa cùng mãnh thú giao chiến, vừa lui về sau.
"Vì sao hả? Vì nhờ có các ngươi giúp ta giải quyết phiền toái, ta mới có thể tới nơi này. Nói ra thì ta cần phải cảm tạ các ngươi đấy." Cố Trường Ca hời hợt cười.
"Cảm ơn chúng ta? Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
Diệp Lưu Ly lên tiếng quát, nhưng trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng quả nhiên.
Con ngươi Cố Trường Ca nhìn thẳng Diệp Lưu Ly, lộ ra nụ cười khẽ, "Nghe không hiểu cũng không sao, không nên nghĩ đến việc giữ chân ta ở đây, ý đồ kia của ngươi, ta nhìn thấu rồi."
Oanh!
Nói xong, đám tùy tùng Đại Năng cảnh bên cạnh hắn cũng bắt đầu ra tay, nhao nhao gϊếŧ hết mấy con mãnh thú đang đánh về phía Cố Trường Ca. Trước mặt Cố Trường Ca nhanh chóng hiện ra một con đường.
Không có chút trở ngại nào!
Xét về số lượng mà nói, số người hắn mang theo nhiều hơn Diệp Lưu Ly rất nhiều, càng đừng nói đến hắn còn có một vị cường giả như Minh lão.
Mặc dù ở nơi đây tu vi bị áp chế chỉ có thể dùng được đến Đại Năng cảnh đỉnh phong, nhưng hắn cũng không phải là đối tượng mà các tu sĩ bình thường có thể so sánh được.
"Cố Trường Ca. . ." Diệp Lưu Ly sắc mặt hơi trắng bệch. Tuy rằng có Tuyết di bảo vệ, nhưng nàng cũng khó có thể giống Cố Trường Ca tùy ý đi vào sâu bên trong.
Số lượng mãnh thú và biến dị thi thể quá nhiều, quả thực giống như thủy triều bủa vây tứ phía.
Hơn nữa nàng không biết vì cái gì, nàng có cảm giác những con mãnh thú tới gần Cố Trường Ca, khí tức của chúng liền trở nên suy nhược.
Một luồng ma khí, đang nhanh chóng tiêu tán, không biết đi về đâu.
Cố Trường Ca tiện tay phất một cái, tất cả mãnh thú xung quanh liền biến thành tro tàn.
Một màn này khiến cho tim nàng đập nhanh vô cùng, nỗi bất an dâng trào!
Nàng không khỏi lo lắng cho Diệp Trần ca ca. Đối mặt với một đối thủ mạnh như Cố Trường Ca, huynh ấy sao có thế là đối thủ của hắn?
"Minh lão, bảo vệ ở cửa vào này, không để cho bất cứ ai bước vào đây."
Cố Trường Ca nhàn nhạt nói, sau đó thân ảnh rời đi về phía vị trí của Diệp Trần.
Nghe hắn nói như vậy, Minh lão nghiêm nghị nói:"công tử yên tâm, có lão nô ở đây, hôm nay không ai có thể quấy rầy đến ngài!"
Oanh!
Khí tức dồi dào mà đáng sợ của hắn được huy động, đồng thời trong tay hắn xuất hiện thêm một món binh khí, phù văn màu đỏ rực rỡ hiện lên trên món vũ khí đó, có chí cường uy năng.
"Ta phải nhanh chóng tiến vào tòa cung điện này, khống chế đầu mối then chốt, đám mãnh thú trước mắt này cũng sẽ được giải quyết, Lưu Ly các ngươi chờ ta."
"Ta sẽ lập tức trở về giúp mọi người."
Diệp Trần cắn răng nói, một mình hắn rời đi, thi triển tốc độ nhanh nhất, tựa như cầu vồng, hướng thẳng về nơi sâu nhất của tòa cổ thành này mà chạy.
Lúc này hắn phát hiện chiếc chìa khóa bí mật đang sáng lên.
Chiếc chìa khóa này, có thể mở ra cửa cung điện của Thiên Nguyên bí cảnh truyền thừa!
"Đến rồi!"
"Truyền thừa của ta ở trong này!"
Diệp Trần bay một hồi tầm gần nửa khắc, đầy đầu lớn mồ hôi, thở hồng hộc, đi vào một cánh cửa cũ nát làm bằng đồng thau.
Vẻ mặt hắn cực kỳ kích động và hưng phấn, cảm giác tất cả nỗ lực hắn bỏ ra đều không có uổng phí, hắn bỗng dừng bước chân lại, không tiếp tục bước về phía trước.
Trước mắt hắn là một tòa cung điện ẩn giấu trong đám sương xám, không khí cực kì âm lạnh, ma khí phiêu đãng, trong này có một loại khí tức vô cùng quỷ dị.
Dưới đất chất không ít xương cốt trắng xóa, thoạt nhìn có chút âm trầm quỷ dị.
Trên mặt đất có vết tích của các trận văn còn sót lại, chúng được khắc trên những tảng đá có màu xanh trắng , dường như đã tồn tại rất lâu rồi.
Còn có rất nhiều mảnh nhỏ của các loại binh khí khác nhau.
Trên mặt đã bị một tầng rỉ sắt bao phủ, tựa như một khối bùn màu đỏ.
Một tia bạch quang đẹp đẽ lộ ra sau lớp rỉ sắt, trên đó còn khắc rất nhiều đạo ấn ký cổ xưa, cũng không biết là bảo vật của bao nhiêu vạn năm trước rồi.
Hơn nữa trên những mảnh vũ khí đó còn vương lại những vết máu đã khô cạn từ lâu, thần tính tiêu tán.
"Năm đó nơi này có lẽ chết rất nhiều người, trong cung điện có lẽ không an toàn như ngươi nghĩ đâu, trước khi mở ra ngươi tốt nhất nên suy nghĩ, chuẩn bị kỹ càng."
Lúc này, Diễm Cơ vẫn luôn không lên tiếng, lại mở miệng nói với Diệp Trần, nàng cảm thấy khí tức ở nơi đây thực quỷ dị, mơ hồ có chút bất an.
Cho nên nhịn không được nhắc nhở Diệp Trần một chút.
"Nơi này ma khí quả thực kinh người, ngươi nên chuẩn bị nhiều đan dược chút, bằng không sẽ bị ma khí của nơi này ăn mòn mất. . ."
"Sư tôn ngươi không cần phải lo những cái này, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng."
Diệp Trần nghe vậy, cũng không để ý gì nhiều, lấy ra chìa khóa, chuẩn bị mở cửa cung điện.
Đến bước này, sao hắn có thể vì vài lời của Diễm Cơ mà dừng tay?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]