Nhưng mà hai người này dù xứng đôi như vậy, lại hình như không có ý tứ đó với nhau.
Tạ Lăng lúc nào cũng lạnh nhạt với Vũ tỷ tỷ, Vỹ tỷ tỷ cũng luôn giữ khoảng cách với hắn.
“Lúc ngài ấy nhìn ta, giống như nhìn thấu hết mọi thứ trên người ta vậy, khiến ta không kìm được sợ hãi.”
Vũ tỷ tỷ và ta vừa ăn nho vừa nói chuyện.
“Ngài ấy nếu thật sự để ai trong lòng, tuyệt không phải chuyện tốt gì đâu.”
Vũ tỷ tỷ thông minh như vậy, không ngờ cũng có lúc nhìn sai.
Ta lập tức vỗ ngực cam đoan thay cho Tạ Lăng, nói rằng ta biết đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm của hắn tuyệt đối đỉnh cao.
Vũ tỷ tỷ cười cười đẩy ta, nói ngài ấy tốt như vậy, tại sao muội không gả cho ngài ấy đi?
Không đợi ta giải thích, Vũ tỷ tỷ đã làm mặt như chợt tỉnh ngộ, khẽ liếc qua Sở Cửu đang im lặng ngồi đọc sách dưới giàn nho nói.
“À, đúng rồi, Đường nhi đã có người trong lòng rồi!”
Ta đỏ mặt đòi cào tỷ ấy, hai người bọn ta chạy đuổi nhau quanh sân.
Sở Cửu đặt sách xuống, không đứng dậy nhưng ánh mắt cũng đuổi theo ta, sự ôn nhu đong đầy trong mắt.
17.
Những lúc ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa giết thời gian, Tạ Lăng hầu như không tham gia.
Dạo gần đây hình như hắn đang tranh chấp gì đó với Thục Quý phi, mẫu tử bọn họ mấy ngày liền không nói chuyện với nhau.
Ta có chút lo lắng cho hắn, nhưng mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều nói không sao.
Một lần ta vào cung, vừa lúc đụng phải Tạ Lăng đang từ Dực Khôn cung đi ra, sắc mặt âm trầm, mày chau cả lại như nút dây thừng.
Hắn bần thần một lúc mới nhìn thấy ta, còn giật mình một cái, sững sờ nhìn ta, một khoảng lâu sau mới hoàn hồn.
“Có phải huynh lười làm bài, bị Quý phi nương nương phạt không?”
Ta đi qua, đưa tay lên lau mồ hôi cho hắn.
Tạ Lăng lặng lẽ nhìn ta, đột nhiên kéo mạnh tay ta, dùng lực rất mạnh, khiến ta hơi đau.
Ánh mắt của Tạ Lăng vô cùng phức tạp, do dự mãi một lúc sau mới mở miệng.
“Nếu có một thứ muội rất yêu thích nhưng cầu không được, muội sẽ thế nào?”
Tự dưng hỏi một câu như vậy, ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra nổi có thứ gì mình thích mà lại không có được.
Ta chần chừ một chốc rồi nói.
“Cầu không được vậy thì đừng cầu nữa, không cam thì dùng quýt, hoặc tìm cái gì tương tự thứ mình rất thích đó cũng được…”
Hắn nhìn ta chăm chăm.
“Nếu là thứ mà không cái gì khác trên đời này thay thế được thì sao?”
Ta nhíu mày suy nghĩ rồi e dè nói.
“Thiếu thứ này, ta có sống được không?”
Tạ Lăng vô cùng chắc chắn.
“Không sống nổi.”
Ta xị mặt xuống, đây là việc khó nhất trên đời rồi đó, ta không tin một Tạ Lăng từ nhỏ tới lớn luôn hưởng hết sủng ái của cả hoàng cung này lại có thứ hắn thích mà không có được.
“Vậy thì hết cách rồi.” - Ta khó khăn mở lời - “Nếu không sống thiếu nổi, vậy chỉ có thể tiếp tục cầu, dùng tất cả thời gian sức lực có được đi mưu cầu, có lẽ rồi cũng có một ngày cầu được? Nếu còn không được nữa, thế thì đành không sống nữa vậy.”
Ta nói dông nói dài, nói đến quên mình đang nói gì.
Thứ mà Tạ Lăng nói, không phải là ngôi vị tối cao của thiên hạ kia chứ?
Nhưng mà kể cả khi hoàng thượng lập người khác làm thái tử, Tạ Lăng cũng là một vương gia phú quý nhàn nhã, làm gì đến mức không sống nổi nữa?
Ta liền gấp gáp đổi lời.
“Thật ra mỗi người cuộc sống sau này thế nào, cũng không có gì là cố định cả, huynh cảm thấy bản thân mình sống không nổi, nói không chừng lại gặp đường hoa trải dài, thấy ánh sáng cuối đường hầm…”
Nhưng dường như nửa câu này Tạ Lăng cũng không nghe vào, chỉ hơi cau mày cười, thả tay ta ra, trầm trầm cất giọng.
“Muội nói đúng, cho dù có khó khăn trả giá thế nào, cũng là xứng đáng…”
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên nở một nụ cười sống động đầy khí lực.
“Ta quyết định rồi.”
Ta không hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy Tạ Lăng cuối cùng cũng vui vẻ, ta cũng mừng theo, tự hỏi bản thân tại sao về sau lại quên sạch hết những gì mình nói hôm nay.
“Giờ cây cỏ xanh tốt, là lúc thích hợp để đi đua ngựa…”
Nói đến đây, ta liền vực dậy tinh thần.
Bài tập học sĩ giao cho Tạ Lăng ngày càng nhiều, ngày càng khó, đến những phần ta nghe không vào nổi thì liền “cáo lão hồi hương”, ở lì ở nhà cả ngày lười biếng vui chơi, hết trêu chọc Sở Cửu đến học cưỡi ngựa, bắn tên, thổi sáo với Vũ tỷ tỷ.
Có hai người thầy giỏi như vậy, kĩ năng cưỡi ngựa của ta cũng có chút tiến bộ hẳn lên.
“Vậy mùng bảy tháng sau được không? Để ta gọi Sở Cửu…”
Ta cuối cùng cũng không quên chuyện làm bà mối, vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Gọi cả Vũ tỷ tỷ nữa.”
Ta háo hức muốn thử trình độ cưỡi ngựa của mình.
“Ta dạo này cưỡi ngựa lên trình nhiều rồi, huynh đừng hòng thắng được ta!”
Tạ Lăng cũng mỉm cười, trong lời như ủ sẵn mưu mô.
“Ta tất có trù tính.”
18.
Mùng bảy, ta vui vẻ dẫn Sở Cửu đến trường đua ngựa, Tạ Lăng đã chuẩn bị sẵn một bộ yên ngựa.
Vũ tỷ tỷ đích thân chọn ra một con ngựa khoẻ đẹp nhất, nghênh ngang đi đến, một người một ngựa như mũi tên bắn ra.
Sở Cửu khẽ nhíu mày, theo sát phía sau.
Tạ Lăng thong thả đi bên cạnh ta.
Mấy ngày không gặp, hắn nhìn có vẻ như gầy đi không ít, ánh mắt cũng không còn trong trẻo như mọi khi, lộ vẻ ưu tư.
“Không phải do Vũ tỷ tỷ nhìn trúng tam ca ca, nên huynh buồn chứ?”
Ta nhìn bóng lưng kiêu ngạo vênh vang của Vũ tỷ tỷ ở phía trước, thấp giọng trêu hắn.
Tạ Lăng thu liễm cười: “Việc hôn sự của công chúa, còn chưa rõ.”
Cái gì mà không rõ chứ, chính Vũ tỷ tỷ nói cho ta biết, tam hoàng tử thân là đích tử duy nhất của hoàng thượng, được hoàng hậu nương nương nuôi dạy lớn lên ôn nhuận như ngọc, phong lưu phóng đãng, rất hợp với sở thích của tỷ ấy, lẽ nào còn không phải là thật?
“Tiếc quá nha…” - Ta than nhẹ - “Vũ tỷ tỷ tốt như vậy cơ mà.”
Tạ Lăng cười như không cười nhìn ta, “Nàng ta tốt ở đâu?”
“Cái gì chẳng tốt! - Ta bấm ngón tay kể cho hắn nghe - “Tỷ ấy xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, cưỡi ngựa rồi đánh bóng rồi nhảy múa đều giỏi, thơ ca Trung Nguyên vừa mới học vài tháng mà đã tốt hơn ta bao nhiêu…”
“Nàng ta tốt ở chỗ nàng ta là công chúa của Ô Nhược!” - Tạ Lăng ngắt lời ta, bình tĩnh nói - “Chỉ có thái tử xứng với nàng ta.”
Tim ta lỡ một nhịp, vội ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Sườn mặt dần mất đi vẻ non trẻ của hắn sắc nét rõ ràng, ánh mắt ghim chặt vào bóng lưng của Vũ tỷ tỷ, có ý tứ nặng nề khiến người ta nhìn vào khó mà hít thở, còn có một cảm giác nguy hiểm như đang săn bắt con mồi.
Hắn đột nhiên cao giọng phi ngựa, khiến ta giật mình một chập.
Không biết từ lúc nào mà dây cương của Vũ tỷ tỷ lại tự dưng bị đứt.
Nhìn tỷ ấy mất đi phương hướng, người lơ lửng trong không trung, ta sợ hãi hét lớn.
19.
Khương Vũ công chúa vô tình ngã ngựa, thất hoàng tử Tạ Lăng tựa một vị thần giáng thế, đuổi theo con ngựa đứt cương mấy lần để giữ nó lại, ôm lấy Khương Vũ công chúa vốn đang hoảng sợ kịch liệt trong tay, chuyển nguy thành an.
Sau này mỗi khi có cung nhân hiếu kì hỏi chuyện, ta đều mĩ miều miêu tả Tạ Lăng khí khái anh hùng tâng bốc hắn lên tận trời mây khiến nhiều cung nữ từ đó toàn trốn trong góc trộm nhìn dõi theo hắn.
Vũ tỷ tỷ ngã ngựa, trong cơn hoảng loạn bị bong gân, Tạ Lăng đích thân bế tỷ ấy về cung, hết mực chăm sóc tỷ ấy, toàn cung đều nhìn rõ.
Bị thương khoảng một trăm ngày, Vũ tỷ tỷ dần bình phục, hôn sự của tỷ ấy cũng thế mà định.
Là Tạ Lăng.
Điều đó là đương nhiên, tấm lòng của Tạ Lăng, trên dưới thiên hạ này nữ nhân nào có thể nỡ lòng cô phụ chứ?
Ta chỉ trách hắn coi ta như người ngoài, rõ ràng hắn thích Vũ tỷ tỷ, vậy mà lại giấu diếm không nói gì cả với ta.
Ta đỡ Vũ tỷ tỷ đi dạo trong ngự hoa viên, cùng tỷ ấy phơi nắng, trêu tỷ ấy.
“Là ai nói hắn tuyệt đối không phải người tốt để kết duyên nhỉ?”
Vũ tỷ tỷ đỏ mặt nhìn ta.
Ta trong lòng khoái chí, còn tỷ ấy thì tặng ta ánh mắt dao găm.
Hôn lễ của thất hoàng tử và Ô Nhược công chúa là hỉ sự lớn của cả hoàng cung, toàn bộ kinh thành treo đèn kết hoa, diễn ra trong tận ba ngày liền.
Nhưng lại chỉ có mình Sở Cửu không vui.
Sở Cửu ở một bên dự lễ, trên mặt không có một chút vui mừng.
Sở Cửu thường ngày vẫn hay dùng ánh mắt đầy nghi ngờ này nhìn Tạ Lăng, cho dù bao nhiêu năm nay ta thay Tạ Lăng biện giải, huynh ấy vẫn chẳng mảy may lay động.
Cái này như băng tuyết kết dày từ mùa đông lạnh giá năm đó (Tạ Lăng phạt Sở Cửu quỳ),ta cũng không thể hoà giải nổi.
Chỉ là tầm ba tháng sau, tam hoàng tử của hoàng thượng lại vào ngày đông sảy chân ngã xuống hồ, cung nhân hầu hạ bên cạnh lại đều không biết bơi, cuối cùng đã quá muộn để cứu nổi ngài ấy.
Ngài ấy tuy rằng vẫn giữ được mạng, nhưng khí lạnh lại đã xâm nhập quá mức vào hai chân, cả đời này sợ rằng đi lại không được.
Thục Quý phi cai quản lục cung, lại để gây ra một chuyện chấn động như vậy, bà ấy không đợi hoàng thượng mở lời đã trước tiên xử lí sạch sẽ đám cung nhân thị vệ vô dụng kia, ai cần nhốt thì nhốt, ai phải giết thì giết, làm cho minh bạch rõ ràng, sau cùng tự xoã tóc tháo trâm, ngày ngày quỳ trước cửa Càn Thanh điện cầu xin hoàng thượng tha thứ cho tội tắc trách của mình.
Ngày qua ngày, cuối cùng hoàng thượng cũng bị làm cho mềm lòng.
Nếu như trước kia hoàng thượng vẫn còn phân vân giữa đích tử của mình và Tạ Lăng, thì sau sự việc này cùng với sự trợ sức của Ô Nhược, tình hình đại cục đã dần trở nên rõ ràng.
Đại Chu chưa từng có một thiên tử tàn tật.
Lúc đó hoàng hậu lại lâm bệnh nặng, biết được tin này, ưu tư lo lắng thành tâm bệnh, đột ngột qua đời.
Thương thay cho hoàng thành vừa mới gỡ xuống lụa đỏ, giờ lại treo lên vải trắng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]