Chương trước
Chương sau
39.

Ta không chết, Sở Cửu liều mạng lao vào lửa cứu ta.

Chính vì vậy, kinh mạch bắp chân của huynh ấy bị cắt đứt, không biết sau này có thể đứng lên không.

Ngô lang trung nói chúng ta có thể cùng nhau chờ đợi phép màu.

Khi Sở Cửu tỉnh lại, huynh ấy nói rằng không hề hối hận.

Huynh ấy chỉ nắm lấy tay ta và thở dài.

“Đường nhi, ta đã để nàng phải đợi.”

Ta bị Sở Cửu giữ chặt trong ngực, bị nội thương nhẹ tĩnh dưỡng hai tháng mới khỏi.

Tạ Lăng ngã mạnh xuống đất, bị một cây trường thương gãy trên mặt đất đâm xuyên qua ngực, lúc đi chắc chắn không an yên, thậm chí thi thể còn không hoàn chỉnh.

Hoàng thượng dùng thuốc giải của tam vương tử Ô Nhược, nhanh chóng tỉnh dậy.

Dưới sự chăm sóc tận tình của thái y, thân thể của ngài khôi phục rất nhanh.

Ngài dọn dẹp hồi lâu mới thu dọn xong ảnh hưởng của Thục Quý phi trong cung.

Cuối cùng hoàng đế vẫn mềm lòng, đồng ý đưa thân xác đã cháy đen của Thục Quý phi và thi thể của Tạ Lăng vào hoàng lăng.

Ngày Tạ Lăng được chôn cất, ta trốn Sở Cửu, đi đưa tiễn hắn lần cuối cùng.

Tạ Lăng chết không nhắm mắt, đôi mắt của hắn luôn dán chặt trên người ta, như thể hắn muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.

Ta đưa tay ra vuốt mắt cho hắn.

Khi hắn qua đời, ta là thê tử của hắn, thái tử phi Đại Chu.

Hắn đi rồi, ta lại thành goá phụ của hắn.

Đại Chu không có lệ để tiên thái tử phi tái giá, cho dù hoàng thượng có thấy hổ thẹn với Tống gia và Sở gia, cũng không thể thay đổi sự thật này.

Tạ Lăng dùng thân phận vợ chồng để nhốt ta lại, để ta cả đời này chỉ có thể sống dưới danh nghĩa quả phụ của tiên thái tử.

Cả đời này ta và Sở Cửu không thể trở thành một cặp vợ chồng bình thường được nữa.

Mạnh tướng quân gửi hài cốt của cha ta về hầu phủ.

Mẹ ta cũng không quay lại để nhìn.

Bà ấy chỉ cười nhẹ nhõm, nói rằng bà ấy vốn đã biết sẽ có chuyện này từ lâu, duyên nợ giữa bà và cha từ ngày thành bị phá đó đã đoạn rồi.

Nay linh hồn cha đã trở về quê hương, bà ấy cũng an lòng rồi.

Sau đó, mẹ mặc lên người chiếc áo cà sa đen rồi chuyển đến sống trong Cảm Nghiệp tự, ngày đêm ở dưới ngọn đèn xanh của Phật tổ, không màng chuyện thế gian nữa.

Hoàng thượng ban cho Sở Cửu vinh dự lớn lao nhất, vương vị cho một người khác quốc tính*.

*chỗ này chú thích là họ của hoàng gia một nước gọi là quốc tính. ý chỗ này là phong vương cho Sở Cửu mặc dù Sở Cửu không cùng họ với vua

Hai chân của Sở Cữu đã bị phế, mặc dù có uy tín cao trong quân đội, cũng không thể gây ra mối đe doạ dù nhỏ nhất cho quyền lực của đế vương.

Kị binh Ô Nhược cũng rút lui, vương tử Ô Nhược lấy đi hài cốt của Vũ tỷ tỷ.

Ta nhìn thấy vương tử Ô Nhược, với đôi mắt sáng như tinh tú trong hốc mắt sâu, dịu dàng ôm lấy quan tài và nói.

“Tỷ tỷ, chúng ta về nhà nào.”

Hắn úp mặt vào quan tài, nhắm chặt mắt, như thể sau bao nhiêu năm, hắn lại có thể ngả vào lòng chị mình như một đứa trẻ.



Mọi thứ dường như dần lắng xuống.

40.

Lại đến một mùa xuân mới, ta cùng Sở Cửu ra ngoại thành thưởng hoa.

Bọn ta đến Cảm Nghiệp tự để thăm mẹ ta, à không, giờ phải gọi là Tịnh Từ đại sư.

Bà ấy sống rất tốt, thoát khỏi những bộn bề của thế gian này, bà ấy dường như càng sống tốt hơn trước.

Chỉ là mẹ hình như quên mất ta là ai, quên mất trước kia mình từng có một đứa con gái.

Lúc ta kéo Sở Cửu ra khỏi cửa, bà ấy cũng không hề nhìn ta thêm một cái.

“Đừng lo, như thế này đối với phu nhân, ngược lại tốt hơn…”

Sở Cửu sợ ta phiền lòng, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.

Ta gật gật đầu.

Ta vẫn luôn hiểu.

Khi ta đang đẩy Sở Cửu chầm chậm đi trong Phật đường rộng lớn, mắt huynh ấy hình như bắt được cái gì, sắc mặt kì lạ.

Ta đã quá hiểu huynh ấy, liền nhanh chóng nhìn theo hướng dõi mắt của huynh ấy.

Ta cũng hơi ngơ ra.

Là một chiếc đèn lồng nhỏ.

Ở giữa biển đèn đủ hình dáng màu sắc, trông không sang trọng, cũng chẳng bắt mắt.

Chỉ là rất khéo léo và tinh tế, trên đèn vẽ vài bông hoa hải đường xinh đẹp vô cùng, chữ viết dưới những bông hoa có phần xa lại lại vô cùng quen thuộc…

Nguyện muội ấy một đời bình an hạnh phúc, thuận lợi vô ưu.

Phía sau cũng không để lại chữ kí hay tên tuổi, nhưng ta và Sở Cửu vừa nhìn đã nhận ra chủ nhân của chiếc đèn này là ai.

Chú tiểu ở bên cạnh thấy bọn ta nhìn chăm chăm chiếc đèn, tiến lên hành lễ.

“A di đà phật, hai vị thí chủ là bạn của chủ chiếc đèn này?”

Bạn ư?

Hắn là người thân thiết nhất của ta, là phu quân trên danh nghĩa của ta, cũng chính là người về sau ta sợ nhất hận nhất.

Sở Cửu nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ trấn an rồi gật đầu với chú tiểu.

Chú tiểu cũng nhìn chiếc đèn đó, dường như nhớ lại một chút kí ức nào đó.

“Đây là mười năm trước, một vị công tử phú gia đã cung phụng cho chùa, cậu ấy dâng lên vô số hương tiền cho chùa, duy nhất chỉ có một yêu cầu, chính là giữ cho chiếc đền này trăm năm không tắt…”

Hơn mười năm trước…

Lúc đó, chưa có Sở Cửu hay Vũ tỷ tỷ, cha mẹ ta tình cảm tốt đẹp, Tạ Lăng cũng chỉ là một thiếu niên anh tài phong quang rực rỡ, ôm ta trong lòng, dạy ta đọc thơ từng chữ từng chữ một…

Đây có lẽ cũng là lúc hắn chưa bị những dục vọng làm vấy bẩn tâm hồn, cũng là sự kì vọng và chúc phúc thuần khiết cùng tốt đẹp nhất đối với ta.

Ta với tay chạm vào ngọn đèn, nhận được một nắm tro tàn.

“Hai vị thí chủ, mạo muội xin hỏi, chủ nhân cây đèn còn ở trên thế gian không?”

“Không còn nữa.”



Ta nhẹ giọng nói.

Chú tiểu lộ ra cái nhìn “thì ra là vậy”.

Cậu ấy lại hành lễ với bọn ta.

“Nếu vậy, bần tăng chỉ có thể theo quy định tắt ngọn đèn này.”

Cậu ấy với tay đến tháo đèn.

Không biết vì sao, ta gắt gao nhìn chăm chăm vào ngọn đèn, nắm chặt tay của Sở Cửu, không tài nào thở nổi.

Giống như một thứ gì đó vô cùng quan trọng trong sinh mệnh của ta, như thể đang cướp nó đi từ trong sự sống của ta.

Thứ đó không màu không mùi, không đau không ngứa, dù không phải thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của ta, nhưng cũng như đâm thủng một lỗ rộng sâu hoắm trong tim ta.

Mà chỗ trống lỗ hổng đó để lại, cả đời này chỉ có thể để mặc như vậy ở đó, làm gì cũng không thể lấp đầy lại.

“Tử từ.”

Sở Cửu đột nhiên giữ tay chú tiểu lại.

Ta thở ra một hơi, tỉnh táo lại mới phát hiện mình chưa từng căng thẳng đến như vậy.

Sở Cửu lấy từ bên hông ra một miếng ngọc bội tốt đưa cho chú tiểu.

“Từ nay về sau, ngọn đèn này sẽ do ta cung phụng.”

Huynh ấy chỉ vào chữ viết trên đèn.

“Ý nghĩa của cái đèn này rất tốt, không dễ vứt bỏ đi được.”

Huynh ấy nói với một nụ cười trên môi.

Chú tiểu ngơ ngác cầm lấy ngọc bội, nhìn Sở Cửu, lại nhìn ta, cuối cùng không nói gì, chỉ hành lễ một cái rồi lui ra ngoài.

“Cảm ơn.”

Ta nhẹ nhàng nói.

Không biết chính mình đang cảm tạ cái gì, Sở Cửu cũng ngầm hiểu, không hỏi lại ta.

Huynh ấy cười với ta rất bao dung và dịu dàng, dẫn ta đi ngắm vườn xuân bên ngoài.

“Chúng ta còn cả đời này.”

Huynh ấy ôm lấy tay ta đặt lên khuôn mặt tuấn tú của huynh ấy, khẽ nói.

“Đường nhi, có ta ở bên cạnh nàng đây.”

Ánh mắt huynh ấy quá dịu dàng và trìu mến, như muốn bao bọc ta trong sự dịu dàng vô tận, dành cho ta tất cả sự ủng hộ và đồng hành trong suốt những năm tháng dài rộng.

Trái tim ta cảm động, nước mắt tuôn rơi.

“Được.”

Ta nằm trên đùi huynh ấy, vùi đầu vào lòng huynh ấy, nhỏ giọng nói.

“Muội sẽ bình an hạnh phúc, thuận lợi vô ưu.”

Giống như những gì huynh ở lúc ban đầu đó đã từng ước nguyện.

Tạ Lăng.

Kết———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.