*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Tiến Bảo lao ra cực nhanh, lập tức, trong Tây trắc điện chỉ còn lại Quân Hoài Lang và Tiết Yến. 
Quân Hoài Lang cầm thước dây, nhìn bóng dáng Tiến Bảo chạy xa tít, nhất thời có chút ngỡ ngàng. 
......Làm gì mà đi gấp như có quỷ đuổi theo vậy chứ? 
Vào lúc này, Tiết Yến ngẩng đầu, nhìn về phía Quân Hoài Lang. 
Y đang đứng trước cửa, cánh cửa mở tung, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ rơi xuống, chiếu rõ từng hạt bụi lất phất bên người y. Tựa như mây mù, lại giống như lụa mỏng, mềm mại mà quấn quanh y. 
Biểu cảm của y lúc này có chút trống rỗng, khiến tướng mạo quá mức thờ ơ kia hiện lên chút khờ dại của động vật nhỏ. Đôi mắt kia đen tuyền mà thấm thía, tựa như một đôi Hắc diệu thạch* sáng long lanh, được một vị tiên trưởng cõi trên làm phép, biến thành yêu tinh câu hồn đoạt phách. 
*Hắc diệu thạch: 
Chỉ có thời khắc nhìn thấy Quân Hoài Lang, Tiết Yến mới tin tưởng, trên đời này có thần tiên. 
Bởi vì người trước mắt, tựa như không cẩn thận trượt chân từ trên trời rơi xuống nhân gian. 
Tiết Yến hiếm hoi mà ngơ ngẩn. Trong vô thức, quyển sách hắn đang nắm trong tay bị siết đến nhăn nhúm trang giấy. 
Một lát sau, hắn buông sách, mặt vô cảm mà đứng dậy thấp giọng nói: "Nô tài này thật không quy củ, ta đây liền sai người bắt hắn trở về." 
Ngữ điệu lạnh lẽo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tro-thanh-anh-trai-cua-nu-chinh-trong-truyen-nguoc/907248/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.