Phải nói lão thái quân đối với bản thân thật sự là tàn nhẫn, chân trước vừa rời khỏi chỗ ta, chân sau đã cho ta một lời giải thích.
Chưa bước vào cửa đã ép c.h.ế.t lão tổ tông nhà phu quân tương lai, hôn sự của ta và Tề Duẫn thế nào cũng không thể thành.
Lời hứa của ta, lão thái quân không để tâm.
Bởi vì lời hứa không nằm trong tay mình, giống như thời tiết thay đổi thất thường của tháng sáu, nắng hay mưa đều tùy thuộc vào ý trời.
Tang lễ của lão thái quân ta không xuất hiện, chỉ phái người đưa lễ tang, rồi lại tìm đến Quách Nhượng.
Khi chúng ta đến, Tạ Uyển Nghi như gà mẹ bảo vệ con, chắn trước cửa viện của Quách Nhượng.
"Tề lão thái quân vừa chết, ta đã đoán được ngươi sẽ đến, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đến."
"Triều Triều, chuyện lần trước, đều là ta làm, ngươi nếu có tức giận, đánh ta mắng ta cũng được. Nể tình ngươi bình an vô sự, nể tình Thế An cũng đã từng vì các ngươi mà bị khoét xương bánh chè, trở thành người tàn phế, thì hãy tha cho hắn, được không?"
Triệu Tử Quý âm dương quái khí nói: "Biết thì biết Quách Nhượng là cháu trai ruột của Quách phò mã, không biết còn tưởng là con trai ruột của Đại trưởng công chúa. Ta còn tưởng Quách Nhượng hắn tàn phế sao dám làm càn như vậy, hóa ra đều là dựa vào thế lực của Đại trưởng công chúa."
Tạ Uyển Nghi bị Triệu Tử Quý nói đến mức khí huyết sôi trào: "Câm miệng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735653/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.