Phụ thân ta giọng to, vừa đi vừa gọi: "Phụ hoàng, Triều Triều về rồi, Triều Triều về kinh rồi."
Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong, lại thấy ta im lặng không nói, phụ thân ta sốt ruột vỗ vào người ta một cái: "Câm rồi à? Gọi người đi!"
Ta vừa định mở miệng, thì thấy có thứ gì đó ném tới, phụ thân ta theo bản năng chắn trước mặt ta, nhưng lại vừa vặn tránh được cái lư hương đó.
Hai chúng ta nhìn nhau chằm chằm, phụ thân ta nuốt nước bọt: "Cái này là nhắm vào ta?"
Ta đang định nổi giận, thì thấy một ông lão chân trần bước ra từ trong điện.
Tuy gầy trơ xương, nhưng vẫn còn uy nghiêm.
"Đồ ngu ngốc, ngươi dám động vào nàng một cái nữa thử xem?"
Phụ thân ta rụt cổ nhỏ giọng biện minh: "Không mạnh tay đâu."
Gia gia ta cầm lấy một cây gậy như ý ném tới: "Cút ra ngoài!!!"
"Nhi thần cút, nhi thần cút ngay, người bảo trọng sức khỏe."
Gia gia thấy ta, vẫy tay, cười nói: "Triều Triều, lại đây."
17
Mấy năm không gặp, ông đã già đi rất nhiều, lúc này tóc tai rối bời, chân trần đứng trên đất, nhưng khi cười lên vẫn giống hệt như năm đó, tràn đầy khí thế.
Năm đó ông muốn đi cướp lương thực, lúc tên đã lên dây cung cũng từng vẫy tay gọi ta lại gần.
Mười bảy năm, trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm, dường như mọi thứ đã thay đổi, nhưng dường như cũng chẳng có gì thay đổi.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735638/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.