Ánh nắng ấm áp bao phủ thế gian, ngày không gợn mây…
“A Kiện… Hôm nay ta muốn nói chuyện với Khi Vũ…” Trên bàn ăn, Văn Tường đang yên lặng ăn bỗng mở miệng nói.
“… Ta đi với ngươi?”
“Không… ta muốn cùng hắn nói chuyện cho rõ, chấm dứt một lần.”
“…Được… có điều nếu có chuyện gì, ngươi nhất định phải gọi, ta sẽ đứng ở một nơi có thể nghe thấy chờ ngươi, điều này ta không nhượng bộ được.”
“Được, ta sẽ giải quyết chuyện này…”
————-
“… Khi Vũ, ngươi theo ta một lát được không… Ta có chuyện muốn nói…” Hội học sinh vừa tan họp, Văn Tường vội gọi Khi Vũ chuẩn bị rời đi lại.
“…Được…” Khi Vũ phức tạp nhìn hắn, trầm giọng trả lời.
Hai người không nói một lời đi tới một sân vắng, dừng lại dưới gốc một cây đại thụ. Văn Tường bỗng nhiên lo lắng không biết nên nói cái gì cho phải.
“…Tường…” Khi Vũ lên tiếng trước.
“A…Gì…”
“Ta… hỏi người lần này nữa thôi… Ngươi đã hạ quyết tâm ở bên hắn sao? … Chỉ cần ngươi trả lời được… ta sẽ đảm bảo, từ nay biến mất khỏi thế giới của các ngươi… không một dấu vết. Xin trả lời rõ ràng cho ta, ta, đã mệt mỏi…”
Văn Tường chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hắn nỗ lực ổn định hô hấp, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Khi Vũ. Hắn nắm chặt lấy vạt áo, cắn bờ môi dưới thành một đường viền cong mỏng.
“…Xin lỗi…” Lúc lâu sau, cậu mới có thể bối rối mở miệng nói ra hai chữ.
Hai chữ, hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã đóng lại trái tim Khi Vũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tinh-nguyen-de-nguoi-nguoc-ta-den-cung/1313745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.