Trong phút chốc, thiết lập tính cách nhân vật như thế nào, nhiệm vụ gì, EXP bao nhiêu, tất cả đều bị quăng hết lên chín tầng mây. Thẩm Tu Lâm khẽ buông tay, Nam Cung tiểu thiếu gia trong ngực thảm thiết bị quăng ngã xuống đất, đau đến mức quên mất bản thân còn đang giả vờ bất tỉnh, mảnh mai hức hức hức kêu lên. Nhưng mà Thẩm Tu Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn nó một cái, đứng dậy giang rộng vòng tay, chuẩn bị dùng sức ôm lấy Diệp Hi đang chạy về chỗ mình.
Nhưng mà bên phía Diệp Hi, dường như là bởi vì tỏ tình mà khởi động cái cm bệnh tâm thần đặc hiệu gì đó của hệ thống, toàn bộ thế giới đột nhiên bắt đầu chậm lại, ngoại trừ tốc độ tư duy của hai người...
Diệp Hi trơ mắt nhìn mình dùng tốc độ 1cm/s cực kì chậm chạp chạy tới, mà trên mặt Thẩm Tu Lâm cũng thật chậm, thật chậm lộ ra một nụ cười hạnh phúc tựa xua tan mây mù, chiếu rọi ánh trăng rạng ngời khắp nơi nơi. Đoạn đường ngắn ngủi để tới chỗ Thẩm Tu Lâm cứ thế dài đằng đẵng như thể không có điểm cuối!
Diệp Hi đau "bi" đến tột đỉnh: "..."
Hiệu ứng slow motion cũng đã được kích hoạt rồi, có phải tiếp theo lại muốn nổi nhạc nền lên không!?
Ý nghĩa này vừa chợt lóe, xung quanh liền đột nhiên vang lên tiếng nhạc nền lãng mạn kinh điển trong các bộ phim Hàn, tiếng nhạc không biết truyền đến từ chỗ nào, len lỏi vào tận từng ngóc ngách nhỏ nhất, hết sức không khoa học mà vang vọng trong đất trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/397014/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.