Tốc độ chạy trốn của đạo tặc quả thực không ngoa khi nói là nhanh như lốc xoáy, tuyệt đối vượt khỏi giới hạn của người bình thường. Diệp Hi bị hắn ôm một đường chạy như bay, cảnh vật hai bên xung quanh giống như cũng hóa thành hai dòng chảy, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Không bao lâu sau, tiếng ầm ĩ gào hét biến mất, đạo tặc ôm Diệp Hi mấy nhịp lên lên xuống xuống rồi vững vàng hạ cánh. Diệp Hi định thần nhìn lại, nhìn thấy ở mặt đất phía trước mình là cái máy bay trực thăng bằng vàng hàng thật giá thật kia của Hoàng Phủ thiếu gia, bốn phía đều được bao bọc bởi những cây cổ thụ cao lớn thô tráng, làm cho nơi này trở nên khá là bí mật. Nếu như không phải trước đó đã biết rằng máy bay bị trộm tới đây thì hẳn là rất khó phát hiện.
Cửa cabin đang ở trạng thái mở, đạo tặc không nhanh không chậm thả Diệp Hi ra, phong thái nhẹ nhàng mà đưa tay về phía máy bay trực thăng, nói: "Xin mời."
Trên bầu trời dày đặc mây đen, một vài hạt mưa li ti bay xuống, cộng với thỉnh thoảng lại đùng đùng vang lên mấy tiếng sấm vang chớp giật, trừ phi đạo tặc không muốn sống nữa, còn không thì hắn sẽ chắc chắn không lập tức lái máy bay đi, vì vậy Diệp Hi liền yên lòng ngồi xuống.
Quả nhiên, đạo tặc cũng khẽ khom người, theo sát phía sau chui vào khoang hành khách, ngồi xuống ngay bên cạnh Diệp Hi. Gương mặt vừa tuấn mỹ vừa tà khí kia lộ ra một tia thưởng thức, khóe mắt hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/397010/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.