Thẩm Tu Lâm nghỉ ngơi một hồi cho lại sức bèn từ trên giường ngồi dậy, nói: "Lúc nãy tôi quên hỏi, cậu mấy ngày nay vẫn luôn ăn hoa uống nước sao?"
"Đúng vậy!" Đây chính là chuyện Diệp Hi một bụng bất mãn bấy lâu nay mà không có chỗ phát tiết, giờ đây thao thao bất tuyệt đầy oán giận: "Thiết lập nhân vật của tôi chỉ có thể ăn hoa và uống sương sớm núi cao. Nếu tôi ăn cái khác bị bắt gặp liền tính là OOC rồi trừ điểm kinh nghiệm, quả thực làm tôi sống không bằng chết rồi."
Thẩm Tu Lâm trong mắt chợt lóe lên một tia đau lòng, nhưng mà thân là một thẳng nam trì độn, Diệp Hi càng không có loại năng lực có thể nhìn mắt đoán lòng kia, vẫn cứ một đầu dần xoăn lên nhìn chằm chằm cơ ngực xinh đẹp của Thẩm Tu Lâm giận dữ lên án: "Tuy rằng chỉ ăn hoa uống nước tôi cũng không đói nhưng căn bản là thèm, rất thèm đó. Ngay cả nằm mơ tôi đều mơ thấy được ăn thịt kho tàu, tỉnh lại thiếu chút nữa rơi nước mắt..."
Nhìn thấy cơ ngực của ngài thực hận không thể rắc lên ít gia vị rồi cắn một miếng!
Nhưng mà câu như vậy không thể nào nói ra được.
"... Vấn đề là tôi không thể chảy nước mắt, nếu như khóc thật sẽ rơi ra kim cương rồi liền mù." Diệp Hi đau xót thở dài: "Quả thực không phải là người."
"Đã biết." Thẩm Tu Lâm xua xua tay, đứng dậy đi ra cửa.
Diệp Hi lập tức ngậm miệng lại, tốc độ có thể so với vận tốc ánh sáng.
Cứu mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/396983/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.