Dựa theo miêu tả trong nguyên tác, căn biệt thự này là nhà riêng của Hoàng Phủ X, ngoại trừ người hầu và vệ sĩ ra thì chỉ có một mình hắn ở, thế nhưng diện tích chẳng hề kém cạnh biệt thự của Mộ Dung gia tộc một chút nào. Cho nên khi Diệp Hi vốn đã vật vã vì chạy trốn cả ngày, chưa ăn được bao nhiêu bước tới phòng ăn thì đã sắp đói xỉu rồi.
Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bàn ăn, chỉ vào vị trí bên cạnh mình và ra lệnh cho Diệp Hi: "Ngồi xuống."
Đoàn người hầu nối đuôi nhau tiến vào, trên tay là những món ăn hết sức phong phú đa dạng, hội tụ đủ loại mỹ thực của thế giới, phô trương gấp mấy lần Mộ Dung gia tộc. Chỉ trong ít phút, chiếc bàn tương đương với đường chạy 200 mét này đã đầy ắp các món ăn ngon khác nhau.
Giống y như là đang ở trong hội chợ ẩm thực quốc tế vậy!
Nhưng mà, mặt bàn phía trước mặt Diệp Hi lại hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng cậu dần dần nảy sinh một dự cảm chẳng lành!
"Mộ Dung tiểu thiếu gia, đây là thức ăn được chuẩn bị riêng dành cho cậu". Một người hầu nam nhã nhặn đặt đĩa salad hoa tươi và cốc thủy tinh đựng nước tinh khiết lên mặt bàn trống rỗng phía trước mặt Diệp Hi. Như sợ âm thanh quá lớn sẽ làm vỡ tan tiểu thiếu gia mong manh, yếu ớt tựa bọt biển này, người hầu nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì chúng tôi nghe nói Mộ Dung thiếu gia có thể chất đặc thù, chỉ ăn được hoa tươi và nước tuyết trên núi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/396981/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.