Chương trước
Chương sau
Diệp Hi quấn chăn lại bọc quanh người, ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang, tắm mình trong biển ánh sao trong suốt mát lạnh nhân tạo, xung quanh là khoảng không bao la, chẳng thể thấy được phần cuối.
Nơi này không phù hợp cho việc ngủ, nhưng mà cực kì thích hợp để tu đạo đấy... Diệp Hi nghĩ.
Có khi còn khám phá ra hồng trần, hiểu rõ bí ẩn cuộc đời!
Ba giây sau, Diệp Hi choàng chăn đứng dậy, cầm gối xuống giường, đi nhà vệ sinh.
Cậu định đặt gối và chăn ở mép giường, như vậy thì đi vệ sinh xong là cậu có thể ngủ ngay bên ngoài, không cần lại phải bôn ba hơn trăm mét để vào trong —— có thể thấy, để giảm số bước đi đường, Diệp Hi đã phải lên kế hoạch cẩn thận như thế nào... Nếu không phải là sợ tính cách thiết lập tan vỡ thì quả thật cậu ước gì có thể trải chăn đệm bên cạnh bồn cầu, đánh một giấc thật ngon ở trong nhà vệ sinh!
Đặt chăn và gối xuống mép giường, Diệp Hi dùng hết sức để đẩy cánh cửa phòng ngủ nặng trịch, bước ra ngoài. Hành lang biệt thự vào đêm mà vẫn sáng trưng chẳng khác gì ngày, đó là nhờ vào công lao của dãy đèn tường thủy tinh và đèn trần cứ mấy mét lại có một cái đang chăm chỉ tỏa sáng. Điểm khác biệt duy nhất là hàng người hầu đứng cách nhau hai mét sớm nay đã biến mất, thay vào đó là từng tổ hai vệ sĩ đang đi tuần tra xung quanh, ai nấy đều cao to đẹp trai, mặc âu phục màu đen giống nhau, áo sơ mi trắng bó chặt trên người khiến cho bộ ngực vạm vỡ như ẩn như hiện, hormon nam tính mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi!
May mà mình là trai thẳng đấy, Diệp Hi vẫn còn sợ hãi nghĩ thầm.
Không thì gặp phải cảnh đẹp như vậy mà không tay mềm chân nhũn, hôn mê bất tỉnh trên hành lang mới là lạ!
Thấy Diệp Hi đi tới, các vệ sĩ đồng loạt đứng chào, sau khi cậu đi qua thì bọn họ liền dùng bộ đàm báo cáo hành tung của tiểu thiếu gia cho nhau.
Vệ sĩ A: "Đây là khu A-5, tiểu thiếu gia ra khỏi phòng ngủ, đang đi về phía khu A-6."
Vệ sĩ B truyền qua bộ đàm: "Nghe rõ, khu A-6 safe."
Diệp Hi ngơ ngác đi tiếp 20 mét.
Vệ sĩ B: "Đây là khu A-6, tiểu thiếu gia đã đi vào khu A-6, trước mắt đang đi tới khu A-7..."
Vệ sĩ C: "Nghe rõ, khu A-7 safe."
Cứ mỗi 20 mét là một khu, mỗi khu lại có hai vệ sĩ!
Bị nhiều người chú ý hành tung như vậy, Diệp Hi căng thẳng đến nỗi sắp đi cùng tay cùng chân luôn rồi. Để tránh OCC, trước ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, cậu nhanh chóng đưa tay vuốt phẳng cái tổ chim trên đầu, bày ra vẻ mặt ta đây là một nàng công chúa kiêu kì lạnh lùng, bước thẳng vào nhà vệ sinh.
Vẽ cầu vồng xong, Diệp Hi đi ra khỏi WC, quyết định tranh thủ đi thăm thú nhà ăn một chút.
Cậu phát hiện ra việc các vệ sĩ quan sát chặt chẽ hướng đi của mình rồi báo cáo cho nhau dường như chỉ là để đảm bảo an toàn, chứ không phải là giám thị, ít nhất thì toàn bộ hành trình từ phòng ngủ tới nhà vệ sinh không hề có ai tra hỏi cậu muốn đi đâu, làm gì. Vậy thì, dựa theo logic đấy, việc mình đi đến phòng ăn cũng sẽ không bị ai quản nha!
Thế là Diệp Hi quyết tâm đi về phía phòng ăn, tuy rằng đồ ăn hẳn là đều đặt trong nhà bếp, nhưng phòng ăn và nhà bếp chắc cũng ở cạnh nhau ấy mà!
Dọc đường đi, Diệp Hi quả nhiên thấy được các vệ sĩ không hề phản đối hay chê trách gì hành vi của cậu.
Lúc gần tới phòng ăn, Diệp Hi bỗng ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mê người, giống như là mùi thịt nướng. Hương thơm này ngay lập tức đánh thức con "quái thú" trong cậu, Diệp Hi thèm thuồng liếm môi, cẩn thận từng li từng tí một bước về phía mùi thơm kìa truyền tới.
Một phút sau, Diệp Hi mang vẻ mặt khó tả đứng trước cửa phòng ăn, nhìn sáu người anh trai đang ăn khuya của mình.
Ba người đầu bếp xếp thành một tổ, mặc đồng phục màu trắng như tuyết đứng phục vụ cho sáu vị thiếu gia. Hai người đầu bếp trong tổ nâng cao thanh xiên thịt nướng cực lớn, trên xiên là khối thịt ba chỉ tươi ngon được nướng vàng óng ánh, bên ngoài phủ một lớp mỡ sáng long lanh. Đầu bếp còn lại dùng con dao bạc cắt từng miếng thịt xuống, đặt vào trong đĩa sứ trắng cho các thiếu gia. Thịt nướng ngoài xốp trong mềm, theo đầu lưỡi dao cắt thi thoảng còn có vài giọt nước tỏa ra mùi thơm nhỏ xuống...
Có lẽ bởi vì ăn khuya không cần quá quy củ cho nên lúc này sáu người anh trai của Diệp Hi đang ngồi tập trung về một phía của bàn ăn, đúng là sáu chàng mỹ nam hào hoa phong nhã, đã thế khí chất của bọn họ còn không giống nhau, người thì chín chắn điềm đạm, người thì phong lưu phóng khoáng, người lại hoạt bát đáng yêu, hay cũng có người lạnh lùng cao ngạo... Sáu người ngồi cùng một chỗ, lực sát thương hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời, quả thực giống như là hormon bom nguyên tử sắp bùng nổ trong không khí!
Nhưng mà ở trong mắt Diệp Hi, cộng tất cả sự hấp dẫn quyến rũ của bọn họ lại, cho dư thêm cả trăm điểm cũng không thể nào sánh được với miếng thịt nướng trên thanh xiên kia...
Diệp Hi vô cùng đáng thương đứng trước cửa phòng ăn, hơi há miệng, dùng sức hô hấp như muốn hít trọn mùi thịt tràn ngập trong không khí, nước miếng đều sắp chảy ra rồi.
Không được làm như thế!
Sẽ OOC!
Lúc này, sáu người anh trai đã chú ý tới sự tồn tại của cậu, đồng loạt quay sang nhìn.
Anh cả mở miệng, dịu dàng hỏi han: "Sao tiểu Thất lại tới đây, em đói bụng à?"
Diệp Hi dùng nghị lực tích lũy cả đời để khống chế không cho những giọt nước mắt chua xót của mình trào ra, lạnh nhạt đáp: "Không ạ."
Anh hai dùng ánh mắt trìu mến nhìn Diệp Hi, trách cứ anh cả: "Anh cả, anh quên mất cơ thể của em trai bảo bối chúng ta yếu ớt, không ăn được thức ăn dầu mỡ hả?"
Diệp Hi vừa điên cuồng nuốt nước bọt, vừa trả lời: "Đúng vậy, em... Ực... Không ăn được."
Anh ba nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Vậy tiểu Thất tới đây làm gì đấy?"
Diệp Hi mặt không cảm xúc: "Em khát, đến uống nước ạ."
Anh tư lập tức đứng dậy, tự mình rót một cốc nước tuyết trên núi cho Diệp Hi, sau đó lạnh lùng đặt cốc nước vào tay cậu, nói khẽ: "Này."
Diệp Hi nhận lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Anh năm săn sóc nhắc nhở: "Nửa đêm mà em uống nhiều nước như thế, cẩn thận lát nữa chưa tới phòng ngủ đã phải đi nhà vệ sinh đấy."
Diệp Hi tối sầm mặt lại: "..."
Cuối cùng, trước đề nghị của anh sáu, đám anh trai cuồng em đến phát điên đã quyết định tự mình hộ tống Diệp Hi về phòng ngủ...
Anh cả phụ trách mở cửa cho Diệp Hi, anh hai cởi giày, anh ba trải chăn, anh tư ôm cậu lên giường, anh năm nhét chăn lại, anh sáu thì hát ru một bài...
Diệp Hi rơi lệ đầy mặt ở trong lòng: "..."
Mẹ nó chứ, sáu người cũng thật sự là rãnh rỗi quá rồi đó!
Diệp Hi suy sụp nằm bẹp trên giường, không chỉ không trộm được thịt ăn mà còn bị sáu người anh trai điên rồ cưỡng ép cưng chiều một hồi, tuyệt vọng vô cùng tận.
"Phải hôn chúc ngủ ngon tiểu Thất thôi nhỉ?" Anh cả nói.
Các anh trai còn lại cực kỳ tán thành, đồng thời suýt chút nữa đánh nhau để xem ai được hôn đầu tiên!
"Em không cần hôn chúc ngủ ngon đâu!" Bất chấp việc bị vỡ tính cách thiết lập, Diệp Hi cương quyết từ chối nụ hôn chúc ngủ ngon của sáu người anh thiểu năng trí tuệ, đồng thời kinh hoảng chui đầu vào trong chăn.
"Tiểu Thất xấu hổ."
"Tiểu Thất lớn rồi."
"Tiểu Thất xấu hổ cũng đáng yêu thật đấy!"
"A... Làm sao đây? Thế này lại càng muốn hôn hơn."
"Thôi đừng dọa tiểu Thất nữa, chúng ta đi thôi."
"Bọn anh đi ăn thịt nướng tiếp đây, tiểu Thất ngủ ngon nhé."
Nghe thấy câu nói cuối cùng, Diệp Hi đang vừa đói bụng vừa thèm ăn lập tức xoăn cả đầu!
Ăn ăn ăn! Chỉ có biết ăn thôi! Hi vọng các người sẽ không bị nghẹn chết!
Cứ như vậy, Diệp Hi thành công vượt qua ba ngày ở thế giới nhiệm vụ...
Ngoại trừ việc di chuyển vô cùng mệt mỏi, tiểu tiện ra cầu vồng và đại tiện ra những thứ có màu sắc sặc sỡ hơi đáng sợ một chút, mỗi ngày mở mắt ra đều như là bị phơi thây nơi hoang dã, chỉ có thể ăn hoa, uống nước tuyết, liên tiếp thất bại trong việc trộm ăn thịt, lại còn luôn bị sáu ông anh không nói một lời liền cưỡng ép cưng chiều cùng với người quản gia cứ dùng ánh mắt ái muội nhìn mình, sáng dậy sớm mắc tiểu phải chạy vội tới nhà vệ sinh, gấp đến độ hận không thể đánh người, không dám khóc, thậm chí không dám dùng sức để ngáp ra... thì còn lại đều rất tốt.
Ít nhất thì cũng được ngủ nướng không phải đi làm, Diệp Hi kiên cường an ủi chính mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, vẫn như ba ngày trước, khi Diệp Hi vừa tỉnh lại ở chính giữa chiếc giường lớn 40 ngàn mét vuông thì cậu chợt nghe thấy tiếng chuông thông báo của hệ thống.
Diệp Hi vội vã mở giao diện hệ thống ra, rốt cuộc thấy được nhiệm vụ chủ tuyến trên thanh nhiệm vụ.
Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Hôm nay là ngày Đại thiếu gia Hoàng Phủ X của Hoàng Phủ gia tộc đi thị sát công ty con ở nước Pháp trở về, dựa theo hôn ước từ trong bụng mẹ mà gia chủ hai nhà Mộ Dung và Hoàng Phủ đã xác định từ 20 năm trước, Hoàng Phủ X sẽ đến Mộ Dung gia tộc, đồng thời yêu cầu Mộ Dung tiểu thiếu gia thực hiện hôn ước. Nhưng Mộ Dung tiểu thiếu gia không có tình cảm với Hoàng Phủ, chỉ cảm thấy hắn vừa khó hiểu, lại vừa bá đạo đến mức làm người ta chán ghét...
Mặc âu phục tham dự hội nghị gia tộc, gặp mặt Hoàng Phủ X, đồng thời từ chối thực hiện hôn ước trước mặt tất cả mọi người, kiêu ngạo chạy về phòng ngủ, chặn Hoàng Phủ X đang tức giận ngút trời ở ngoài cửa. (0/1)
Cuối cùng cũng có nhiệm vụ chủ tuyến rồi! Nghĩ tới việc hôm này mình có thể bắt đầu nỗ lực làm nhiệm vụ, tích góp EXP để trở lại thế giới hiện thực, Diệp Hi bỗng cảm động phát khóc. Nhưng hệ thống lại không tiết lộ quá nhiều thông tin về Hoàng Phủ Đại thiếu gia, chỉ gói gọn trong mấy câu thông báo nhiệm vụ vừa rồi, Diệp Hi đoán là phải đợi tới lúc Hoàng Phủ ra trận thì mới nhìn thấy được thông tin nhân vật lơ lửng giữa không trung bên người Hoàng Phủ nên cũng chẳng để ý lắm.
Trước đây Diệp Hi đã từng đọc qua quyển tiểu thuyết này rồi, cũng có một số hiểu biết nhất định về Hoàng Phủ Đại thiếu gia, nói ngắn gọn thì đây là kẻ còn khoe khoang ra vẻ hơn cả Mộ Dung tiểu thiếu gia. Hơn nữa, hắn ta chính là ví dụ điển hình cho mấy vị tổng tài bá đạo cuồng khống chế, toàn thân toát lên khí chất vương giả, động một chút là cười tà mị, một lời không hợp thì sẽ hắc hóa ngay, bắt rồi giam cầm tiểu thụ bỏ trốn, đè nhau từ bên phải giường sang đến bên trái, làm đủ mọi tư thế ép buộc thụ thích mình, mỗi khi thụ nói một câu với người đàn ông khác thì sẽ ghen tuông lồng lộn. Căn cứ vào kinh nghiệm duyệt đam mỹ ba tháng qua của Diệp Hi, loại tình yêu cưỡng chế này 10 năm trước khá là nổi, chứ bây giờ mà viết cái kiểu không tôn trọng thụ, phạm nhân cưỡng gian biến thành tình yêu đích thực như vậy thì rất dễ bị ném đá, đây cũng là một trong những lí do Diệp Hi từ chối tác phẩm này...
Nghĩ tới tương lai có thể sẽ phải tiếp xúc thân mật với Hoàng Phủ X, Diệp Hi không khỏi có chút sợ hãi, nhưng mà suy nghĩ này vừa dâng lên thì cậu lập tức thôi miên chính mình -- mọi hành vi mình làm trong thế giới này chỉ là để diễn kịch, đối phương là nhân vật giả lập, hơn nữa bản thân mình ở đây cũng chỉ là một đoạn sóng điện não mà thôi...
Sau khi trở lại thế giới hiện thực thì những gì xảy ra ở đây chỉ như là một giấc mộng! Có gì mà không làm được chứ!
- - Diệp Hi khờ dại nghĩ.
Vì Hoàng Phủ thiếu gia sắp tới chơi nên người hầu của Mộ Dung gia tộc hôm nay bận rộn lắm, bọn họ tận tâm tận lực tiến hành tổng vệ sinh cho căn biệt thự vốn đã không có một hạt bụi nào, lau chùi sàn nhà ngọc thạch sáng đến mức có thể soi gương, tẩy rửa bồn cầu kim cương, dùng chổi lông gà phủi đi tro-bụi-vốn-không-tồn-tại trên đèn thủy tinh, thậm chí còn có riêng hai người hầu mang theo chổi, theo sát phía sau Diệp Hi, quét sạch những cánh hoa anh đào đang rơi càng lúc càng nhiều từ trên đầu cậu...
Thế giới này không có ai là bình thường cả, tất cả đều điên hết rồi, sự lạnh lùng trên khuôn mặt Diệp Hi hôm nay không phải là giả vờ.
Rửa mặt và ăn sáng xong xuôi, dưới sự giúp đỡ của quản gia, Diệp Hi đã lấy ra được một bộ lễ phục thủ công cao cấp vô cùng hoàn mỹ từ trong tủ đồ chất đầy mấy vạn bộ quần áo, tự mình mặc vào sau khi đuổi vị quản gia đang lộ rõ vẻ mặt thất vọng ra ngoài. Ở nơi đây, Diệp Hi được trải qua một phen điểm tô cho ngoại hình vốn đã đẹp sẵn, phối hợp với bộ âu phục xa hoa hoàn mỹ tôn dáng này thì lại càng thêm phần hấp dẫn. Dáng người thon cao, dung mạo xinh đẹp ngây thơ nhưng cũng có phần kiêu căng ở trong gương kia chợt làm người ta nhớ tới hình ảnh của chú nai con từ nơi rừng sâu hun hút ngơ ngác chạy đến thế giới loài người.
Lúc Diệp Hi đi ra khỏi phòng ngủ, quản gia sững sờ nhìn cậu không chớp mắt, trên khuôn mặt anh tuấn bỗng hơi ửng hồng.
Diệp Hi bị ánh mắt ái mộ của quản gia làm mất tự nhiên, lúng túng nói: "... Khụ, đưa tôi đến phòng khách."
Này người anh em NPC, xin anh hãy cố gắng khắc chế tình cảm của mình một chút đi có được không!
Đừng có mà ép tôi, phải móc móng chân ở trước mặt anh!
Quản gia khẽ thở dài, nói: "Tiểu thiếu gia, xin mời đi theo tôi."
Nửa giờ sau, Diệp Hi tới được phòng khách. Hai vợ chồng nhà Mộ Dung, sáu người anh cuồng em trai đã sẵn sàng đón quân địch ở phòng khách, tất nhiên là vẫn kèm theo từng hàng vệ sĩ và người hầu đếm không xuể như mọi khi. Diệp Hi được quản gia dẫn tới chỗ ngồi.
Cậu vừa ngồi xuống thì ngay lập tức có người hầu vội vã đi vào thông báo: "Lão gia, phu nhân, Hoàng Phủ đại thiếu gia tới chơi."
Mộ Dung gia chủ hơi gật đầu: "Cho mời."
Còn chưa dứt lời, bên ngoài phòng khách đã truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người. Diệp Hi vừa quay đầu sang thì thấy ngay một biển vệ sĩ mặc đồ đen, chưa kịp nhìn kỹ Hoàng Phủ X đi đầu tiên thì trong phòng khách bỗng nổi lên một trận cuồng phong, tất cả những đồ vật có thể bị gió xô ngã đều tung bay trước dòng khí hình thành từ khí chất vương giả trên người Hoàng Phủ X. Đôi mắt Diệp Hi nhất thời bị cuồng phong thổi tới nỗi không thể nào mở ra, cùng lúc đó, chân trời cũng ầm ầm ầm vang lên từng tràng sấm...
Lúc này, giọng nam điện tử quen thuộc lại vang lên bên tai Diệp Hi: "Thông báo tổ đội, người chơi Thẩm Tu Lâm đã gia nhập vào đội ngũ của bạn."
Diệp Hi: "..."
WTF ai cơ, ai cơ! Ai cùng đội với tôi cơ!?
Diệp Hi căng thẳng đến nỗi adrenalin tăng vọt, trong nháy mắt liền ngập trong đống hoa anh đào đang điên cuồng bay xuống với tốc độ 50m/s!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.