Chương trước
Chương sau
Diệp Hi theo phản xạ có điều kiện kẹp chặt hai chân, ra sức co cơ vòng bàng quang lại.
Vốn là không có buồn tè, thế nhưng bị dọa một phát như vậy, nhất thời lại trở thành siêu cấp buồn tè!
"Híc, chào buổi sáng..." Diệp Hi máy móc phất phất tay.
Lúc này, một người hầu nam đứng gần Diệp Hi nhất cung kính đi tới trước mặt cậu, dáng người cao dong dỏng, so với Diệp Hi cao hơn hơn nửa cái đầu. Âu phục màu đen tinh tế ôm lấy vòng eo hoàn mỹ của hắn, quần tây cắt xén khéo léo bao lấy đôi chân thẳng mà thon dài, giày da được lau chùi đến sáng bóng, bên trong tay áo sơ mi sạch sẽ là mười ngón tay trắng nõn, khớp xương tinh xảo, lại có vài sợi tóc màu trắng bạc nghịch ngợm từ sau tai buông xuống, hơi hơi che ở cặp mắt tím - cặp mắt chỉ có thể xuất hiện trên gương mặt gần như hoàn mỹ, khóe môi hắn hơi nâng lên, mang theo một tia sủng nịnh mềm mại đến độ hòa tan lòng người.
Diệp Hi: "..."
Mặc đồ như này không thể nào là quản gia đúng không? Trong thế giới này ngay cả diễn viên quần chúng cũng đều miêu tả thành như vậy à!?
Người hầu nam này đi tới trước mặt Diệp Hi, đồng thời trong không khí bên cạnh hắn xuất hiện một đoạn giới thiệu tóm tắt nhân vật nửa trong suốt ——
Họ tên: Thượng quan X (tại đây tỉnh lược một số ký tự vô nghĩa)
Thân phận: Quản gia.
Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Lương quản gia một năm 1 tỉ, đời đời kiếp kiếp vì Mộ Dung gia tộc phục vụ, tính cách trung khuyển, điên cuồng yêu Mộ Dung tiểu thiếu gia. Nhưng bởi vì thân phận thấp kém mà không dám nói rõ, tình yêu của đứa trẻ nhà nghèo nhất định là một bi kịch khiến cho lòng người chua xót...
Nhìn cái giới thiệu tóm tắt này, Diệp Hi nhất thời tức đến xoăn cả tóc.
Cái giả thiết lương 1 tỉ một năm mà còn là đứa trẻ nghèo này, nghe xong thật sự khiến cho người ta nổi nóng nha, mọe nó!
Vậy bản thân mình ở thế giới thật lương một năm có mười vạn, nếu mà ở trong thế giới này thì chẳng khác nào là côn trùng cây cỏ tép riu à!?
Lúc này, Thượng Quan mở miệng hỏi: "Tiểu thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
Âm thanh hết sức từ tính!
"Không sao." Diệp Hi một đầu đầy tóc xoăn, cõi lòng ghen tỵ, tự ảo tưởng nếu như mình một năm có thể kiếm được mười cái một triệu thì nên tiêu xài như thế nào.
Thượng Quan cưng chiều nở nụ cười, đưa tay sờ sờ tóc xoăn trên đầu cậu: "Tóc tiểu thiếu gia đều xoăn lại rồi, là tâm tình không tốt sao?"
Diệp Hi: "..."
Tâm tình biến hóa như thế nào đều liếc mắt nhìn tóc một cái là rõ mồn một, có còn cho người khác quyền riêng tư không hả!
"Đúng rồi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?" Diệp Hi nôn nóng chuyển đề tài, mới vừa nãy bị một tiếng chào buổi sáng kinh thiên động địa dọa cho buồn tè, hiện tại có một vấn đề cần phải gấp rút được giải quyết!
"Xin hãy để tôi dẫn đường cho thiếu gia." Thượng Quan cung kính khom lưng chào, quay người đi ở phía trước. Dáng đi của hắn thong dong tao nhã, mỗi một bước đi trên thảm trải sàn hoa lệ đều giống như đã được dày công tính toán qua, Diệp Hi buồn tè mà theo ở phía sau, không nhịn được mở miệng thúc giục: "Có thể đi nhanh hơn một chút không?"
Thượng Quan quay đầu lại nhìn cậu, không nhanh không chậm mỉm cười đáp: "Có thể, tiểu thiếu gia."
Diệp Hi nhất thời rất muốn đánh hắn một trận!
Hai người dùng tốc độ giống như đang thi đi bộ trong mê cung biệt thự khoảng chừng mười phút, dọc theo đường đi có thể là do hệ thống đã an bài sẵn, Thượng Quan luôn luôn nói cho Diệp Hi nghe về lịch sử của Mộ Dung gia tộc. Nhưng mà bởi vì quá buồn tè, cho nên Diệp Hi căn bản không có tâm tình để nghe, chỉ biết mình có sáu người anh trai khốc soái cuồng bá duệ, một người so với một người, một người so với một người đều có thể kiểm soát mạch kinh tế toàn cầu, hơn nữa bọn họ lại vô cùng thương yêu em út nhà mình, mỗi người đều là đệ khống đến phát điên!
Một đống anh trai sủng ái chính mình và vân vân, đều là giả thiết của Mary Sue chết tiệt, Diệp Hi vừa không yên lòng nghĩ, vừa lau mồ hôi nhỏ trên trán, có chút vỡ nát mà nói: "Xin hỏi có còn xa nữa không?"
Thượng Quan lễ phép trả lời: "Thưa tiểu thiếu gia, đã đi được một nửa rồi."
Diệp Hi thống khổ tột độ: "Trong nhà chỉ có một phòng vệ sinh thôi sao!"
Thượng Quan dùng giọng điệu cực kỳ đương nhiên đáp: "Thưa tiểu thiếu gia, đúng vậy."
Diệp Hi nhất thời hết mực lo lắng cho vấn đề bài tiết của hàng ngàn, hàng vạn các người hầu đang đứng ở hai bên hành lang!
Không, căn cứ theo giả thuyết của thế giới nhiệm vụ, e rằng người hầu cũng không cần đi vệ sinh.
Nhưng mà vào giờ phút này, thứ cần phải lo lắng nhất, chỉ sợ chính là bàng quang của Diệp Hi —— bởi vì nó đã sắp bùng nổ đến nơi rồi!
Mặc dù nói Diệp Hi vốn là cảm thấy ở trong thế giới giả lập này làm một chút chuyện vô liêm sỉ cũng không có gì ghê gớm, thế nhưng nhân vật trong truyện lại nhìn y như người thật, hoàn toàn không giống NPC một chút nào. Diệp Hi cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là không thể hạ quyết tâm ở trước ánh mắt kính cẩn tôn trọng của người hầu mà tiểu tiện bừa bãi được. Cậu không thể làm gì khác hơn là ưỡn tới ẹo lui mà nín tiểu, bước nhanh theo sau quản gia đi về nhà vệ sinh.
Từ phòng ngủ bước nhanh tới nhà vệ sinh, vậy mà tốn tận hai mươi phút.
Cửa nhà vệ sinh là hai cánh cửa lớn ngược chiều, thiết kế màu xanh vàng rực rỡ. Vừa thấy Diệp Hi đến, hai người hầu đứng canh cửa liền mở cửa ra. Cách cửa nhà vệ sinh mấy chục mét có một cái bồn cầu kim cương, một bồn tắm kim cương và một bồn rửa tay bằng vàng ròng. Dưới sự chiếu rọi của đèn tường, chúng hiện lên hết sức lộng lẫy xa hoa, dọc hai bên đường từ cửa WC đến bồn cầu vẫn là hai hàng người hầu đứng sẵn, trên tay mỗi người đều nâng một cái khay làm bằng bạc, trên đó đã được đặt tất tần tật nào là khăn mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, bấm móng tay, xà phòng thơm, sữa tắm, giấy vệ sinh, khăn ướt, áo tắm,... các loại đồ vật có khả năng sẽ được dùng tới trong nhà vệ sinh...
Bên cạnh bồn cầu vậy mà lại còn có một người đang kéo đàn viôlông!
"..." Diệp Hi trong lòng gió ngổn ngang mà đứng ở cửa.
Không! Dám! Tiến! vào!
Quản gia ưu nhã cúi người, nói: "Tiểu thiếu gia, xin mời."
Diệp Hi nghẹn đến giậm chân: "Có thể bảo bọn họ đi ra ngoài hết được không?"
Ở trước mặt hơn trăm người, tuyệt đối sẽ không tè thoải mái được đâu!
Quản gia dịu dàng nở nụ cười, vỗ tay cái độp, nói: "Tất cả lui ra, để tự mình ta hầu hạ tiểu thiếu gia đi vệ sinh."
Diệp Hi sâu xa nói: "Anh cũng lui ra."
Đừng cho là tôi không biết anh thầm mến tôi!
Quản gia: "..."
Hơn trăm người mênh mông cuồn cuộn mà bước ra ngoài nhà vệ sinh, Diệp Hi tâm lực quá mệt mỏi, bước từng bước nhỏ lộn xộn, kẹp chân, dùng tốc độ như thi chạy trăm mét bứt lên trước, chạy đến bên cạnh bồn cầu. Giờ phút này cậu cũng không còn đoái hoài gì tới bồn cầu nạm kim cương trân quý, cởi quần móc cái gì kia ra sảng khoái tràn trề mà đi tiểu, cùng lúc đó, từ cái gì kia của Diệp Hi đột nhiên xuất hiện dòng nước bảy sắc cầu vồng trên mặt nước bồn cầu!
Diệp Hi kinh hoàng mà nhìn nước tiểu bảy màu của mình.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, từng dòng từng dòng xuất hiện rõ ràng!
"Cái đệt!" Diệp Hi sợ run tay, suýt chút nữa làm bắn chất lỏng bảy sắc cầu vồng kia lên chân mình!
... Chẳng lẽ mình lại có tận bảy cái lỗ sao...
Vậy chẳng phải là giống y đúc một cái vòi hoa sen hả!?
Sau khi giải quyết xong vấn đề trọng yếu, Diệp Hi há miệng run rẩy kiểm tra người anh em của mình, tiếp theo hết sức vui mừng phát hiện cấu tạo thân thể của bản thân cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một lỗ mà thôi, không giống vòi hoa sen, cũng không biết là tại sao lại chia ra bảy cỗ chất lỏng khác màu...
"Aizz..." Diệp Hi đầy bụng khổ tâm mà thở dài, nâng cằm ngồi trên bồn cầu kim cương, cảm giác thật mệt mỏi.
Mới đi vệ sinh thôi mà đã phiền toái như vậy, cuộc sống sau này làm sao mà qua nổi đây!
Diệp Hi lại hoài niệm hơn bao giờ hết căn phòng trọ nhỏ hẹp chật chội của mình... Cậu suy nghĩ một lát, mở giao diện ra, click Trợ giúp. Ngay lập tức giọng nam máy móc điện tử lạnh lẽo vô tình lại vang lên: "Chào bạn, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?"
Diệp Hi lòng đầy ước ao hỏi: "Xin hỏi, tôi có thể chuyển nhà vệ sinh đến bên cạnh phòng ngủ được không?"
Giọng nam điện tử: "Không thể, thiết lập cơ sở không được phép thay đổi."
Diệp Hi lại hỏi: "Vậy tôi có tiền như vậy, có thể mua một căn phòng nhỏ để ở chứ?"
Giọng nam điện tử: "Không thể, trong nguyên tác không có tình tiết tương tự."
Diệp Hi tuyệt vọng: "Thế không lẽ mỗi lần muốn đi nhà vệ sinh, tôi đều phải đi xa như vậy sao?"
Giọng nam điện tử: "Đúng thế."
Diệp Hi gào thét: "Bố cục như này thật sự là không khoa học một chút nào!"
Giọng nam điện tử trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ý định của người phát sinh oán niệm chính là thông qua việc bạn tự trải nghiệm tình tiết nguyên tác đặt ra, để chứng minh rằng giả thiết này là có thể thực hiện được, hơn nữa lại hết sức logic, hợp khoa học."
Trả thù, đây là trần truồng trắng trợn mà trả thù!
Diệp Hi buồn bã một chút, quyết định sau này đành phải hạn chế uống nước thôi. Cậu lại mở giao diện hệ thống lên, kiểm tra nhiệm vụ.
Nhiệm vụ tân thủ 2 đã hoàn thành, nhiệm vụ thứ 3 là ——
"Rửa mặt, sau đó tới phòng ăn dùng bữa sáng. (0/1)"
Diệp Hi hiểu ra, cái gọi là nhiệm vụ tân thủ, thực ra chính là những việc làm hằng ngày của Mộ Dung tiểu thiếu gia. Hệ thống chỉ là thông qua việc tuyên bố nhiệm vụ để giúp Diệp Hi quen dần với sinh hoạt mà thôi.
Diệp Hi đứng lên khỏi bồn cầu kim cương, đi mười mấy mét đến trước bồn rửa tay vàng ròng, liếc nhìn trong gương.
Sau khi tỉnh lại mọi chuyện liên tiếp phát sinh quá nhanh, cho nên Diệp Hi vẫn luôn không kịp suy nghĩ tới vấn đề liệu ngoại hình của mình có thay đổi hay không, bởi vậy trong phút chốc nhìn thấy hình ảnh trong gương, cậu vẫn là có chút ngạc nhiên.
—— người trong gương vẫn là cậu, ấy thế nhưng lại trở nên dễ nhìn hơn đôi chút.
Diệp Hi ở thế giới hiện thật thực ra chính là cái loại hình đẹp trai, thanh tú trắng nõn, điển hình cho mẫu "thụ" mà nữ sinh đặc biệt hoan nghênh. Từ thời cấp ba đến đại học vẫn luôn là hot boy, mỗi khi cười còn có hai lúm đồng tiền khả ái, vô cùng có lực sát thương. Mà lúc này trong gương, cậu, ngũ quan biến hóa không rõ ràng đến nỗi chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, người cũng vẫn là mình, nhưng chính là so với trước đây càng thêm phần tinh xảo, càng dễ nhìn hơn. Trong buồng tắm, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống càng làm hiện rõ môi hồng răng trắng, thật sự rất giống như bước ra từ trong tiểu thuyết, mang đậm phong vị nam chính không dính khói bụi trần gian.
Thật may là không biến thành ngoại hình kì quái gì... Diệp Hi soi gương một hồi, đối với hình tượng bản thân trong thế giới nhiệm vụ thật sự hài lòng.
Đây chính là chuyện tốt duy nhất cho đến giờ trong ngày hôm nay, tâm trạng Diệp Hi hạnh phúc, gạt đi cánh hoa anh đào trên bồn rửa tay, đánh răng rửa mặt, chải đầu.
Sau khi rửa mặt, Diệp Hi ra sức đẩy cửa lớn nặng nề, bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Quản gia vẫn là dáng vẻ ưu nhã chờ ở ngoài cửa, thấy Diệp Hi đi ra, liền tiến lên nói: "Tiểu thiếu gia, nên xuống lầu dùng bữa ăn sáng thôi."
Diệp Hi sụp vai, hỏi: "Phòng ăn cách nơi này bao xa?"
Quản gia vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, nói: "Đi tới khoảng chừng mười phút."
Diệp Hi sống không còn gì luyến tiếc theo sát phía sau quản gia: "..."
Sau mười phút, Diệp Hi rốt cuộc đến gần phòng ăn.
Từ khi rời giường đến giờ, đi đi lại lại đã nửa tiếng, Diệp Hi đói bụng vô cùng tận.
"Tiểu thiếu gia, mời ngồi." Quản gia dẫn Diệp Hi ngồi xuống bên một cái bàn có độ dài 200 mét không khác gì đường chạy. Trên bàn ngoại trừ Diệp Hi thì còn có tám người khác. Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên, căn cứ theo gợi ý của hệ thống, Diệp Hi liền biết hai người họ chính là cha mẹ của vị Mộ Dung tiểu thiếu gia này. Ngoài ra có sáu người anh trai trong truyền thuyết, một người so với một người đều hết sức đẹp trai. Nhưng mà bởi bàn quá lớn, mọi người lại ngồi quá xa nhau, cho nên không thấy rõ mặt, cũng không nói chuyện được, tình cảnh vô cùng gay go.
Diệp Hi: "..."
Làm sao bây giờ, cảm giác không chào hỏi người lớn thật là vô lễ, nhưng mà la to lên thì cũng rất là thô lỗ. Chẳng lẽ lại phải đi tới thỉnh an từng người à? Nhưng mà nếu đi tới đi lui trong không gian rộng gần 400 mét này thì lại nhìn ngu lắm á...
Ngay khi trong lòng Diệp Hi đang thiên nhân giao chiến, nhóm người hầu phụ trách vận chuyển bữa sáng đã nhẹ nhàng bước chân, bưng những khay thức ăn làm bằng bạc đi qua. Diệp Hi một bụng nghĩ thầm phải ăn cho bằng được một bữa tiệc xa hoa, thèm thuồng khịt mũi, ngửi mùi thơm trong không khí, nhìn nào là bơ súp đặc, nào là sườn bò tiêu đen, gan ngỗng, trứng cá muối, spaghetti trong tay nhóm người hầu...
Bụng Diệp Hi không tự chủ được kêu rột rột.
Thôi, quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ, trước tiên ăn no rồi lại nói! Diệp Hi nghĩ thế.
Một giây sau, trước mắt Diệp Hi là một cái mâm bạc lóng lánh, mà trong đó, là một chùm cánh hoa đủ mọi màu sắc, trên cánh hoa còn đọng lại từng giọt sương óng ánh...
Diệp Hi đang ngơ ngác ngẩn người, bên cạnh lại có người thả một cốc thủy tinh nhỏ có đế, bên trong chứa nửa chén nước.
Quản gia dùng giọng điệu vô cùng trìu mến mà nói với Diệp Hi: "Tiểu thiếu gia, những thứ này đều vừa được hái từ vườn hoa, đặc biệt dành cho cậu. Bữa chính của ngày hôm nay sẽ bao gồm hoa anh đào và hoa tường vi, nước là sương sớm sáng nay lấy từ trên đỉnh núi Alpes, cậu có hài lòng không?"
Mắt Diệp Hi lập lòe ánh sáng xanh lục mà ngửi mùi sườn bò rán trong không khí, hỏi: "Vậy còn món sườn bò kia là để cho ai?"
Quản gia mỉm cười nói: "Món đó dành cho tất cả mọi người, ngoại trừ cậu."
Diệp Hi: "..."
Quản gia: "Ngày thường đồ ăn của cậu vẫn luôn là hoa tươi và sương sớm trên núi cao, không phải sao?"
Mắt Diệp Hi tối sầm lại, suýt chút nữa tức đến nỗi ngất đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.