5.
Người sợ hãi Cốc Thu Vũ, nhưng cũng khát vọng nàng
Sau khi tiễn Cốc Thu Vũ, Thẩm Hoài An đứng trên đỉnh núi nhìn về hướng ma tu đang lui binh.
Cậu đứng đó hồi lâu, ánh nắng từ từ phủ xuống vạt áo trước vai cậu, phản chiếu những tia sáng ấm áp.
Tất cả binh sĩ của Ma Vực đều rút lui, ranh giới giữa trời và đất lại trở nên tĩnh lặng.
Chưởng môn của Bách Trượng Phong – Hồng Cử chậm rãi đi tới rồi dừng lại phía sau Thẩm Hoài An.
“Hoài An.” Hồng chưởng môn chậm rãi nói, “Hôm nay, con thất lễ quá rồi. Con không nên tỏ ra thương hại yêu nữ kia trước mặt mọi người.”
Cũng may là Cốc Thu Vũ bị Thẩm Hoài An và những người khác bắt được. Hơn nữa, Thẩm Hoài An mấy năm nay rất có tiếng tăm ở bên ngoài nên mới không có ai hoài nghi gì.
Nếu là người khác đến ôm Cốc Thu Vũ, e rằng đã bị cho là đồng đảng rồi.
Thẩm Hoài An vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời xa xăm. Vẻ mặt của cậu có chút thất thần, biểu hiện này chưa từng xuất hiện trên gương mặt của cậu ngày trước.
Cậu là hậu bối kiêu ngạo nhất trong giới tu tiên, cũng là người có thiên phú luyện kiếm thuật nhất.
Thẩm Hoài An chưa bao giờ cảm thấy mơ hồ và trống rỗng như bây giờ cả.
Mọi người đều dung túng cho sự kiêu ngạo của cậu, bởi vì cậu là thiên tài hiếm có, chỉ cần cậu càng mạnh hơn thì mới có thể lãnh đạo tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ, bỗng Thẩm Hoài An lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361836/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.