Chương trước
Chương sau
Lúc Ngu Sở trở lại Tinh Thần Cung, các đồ đệ đều đang chờ nàng.
Bọn họ cũng nhận ra dị tượng vừa rồi, nhìn thấy Ngu Sở trở lại, các đồ đệ đều vây lại xung quanh nảng.
“Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Hướng Tây Bắc có dị động, có thể đã xảy ra chuyện.” Ngu Sở trầm ngâm: “Tất cả các con đều phải ở lại môn phái, không được tự tiện ra ngoài, giữ pháp bảo truyền âm để liên lạc.”
Nghe Ngu Sở nói vậy, rõ ràng là muốn một mình ra ngoài, hơn nữa còn có ý tứ không mang theo bọn họ, các đồ đệ đều lo lắng sốt ruột.
“Sư tôn…”
“Vấn đề này không có chỗ để thương lượng.” Ngu Sở nghiêm túc nói.
Do tình hình khẩn cấp, Ngu Sở lại dặn dò vài câu, rồi rời khỏi Huyền Sơn Cổ Mạch.
Mắt thấy Ngu Sở rời đi, các đồ đệ đều có thấy nhụt chí.
“Đến khi nào sư tôn mới có thể không coi chúng ta là tiểu hài tử nữa đây.” Cốc Thu Vũ hơi buồn bực.
Rõ ràng là bây giờ bọn họ đã có thể một mình đảm đương một mặt, nhưng gặp phải đại sự, sư phụ vẫn không cho bọn họ dự phần vào, thậm chí ngay cả môn phái cũng không cho phép bọn họ ra ngoài.
Sư huynh se muội sáu người hoặc ngồi hoặc đứng ở bậc thang, đều không khỏi thở dài.
Bên kia, Ngu Sở và Vũ Hoằng Vĩ hội họp, hai người cùng nhau chạy về phía Tây Bắc, dọc theo đường đi lại gặp phải trưởng lão hoặc chưởng môn của các đại môn phái khác.
Nếu là trước kia, sau khi xảy ra chuyện gì, mấy đại môn phái sẽ phái đệ tử hàng đầu đi qua nghe ngóng một chút.
Mà dị tượng lần này lại có thể bao trùm toàn bộ Cửu Châu Đại Lục, đã không còn là chuyện bình thường nữa rồi, các sư phụ đại môn phái trực tiếp bỏ qua bước để đệ tử tu vi cao trong môn đi dò xét, đều đích thân xuất mã.
Các chưởng môn trưởng lão mà họ gặp được đều dứt khoát cưỡi pháp bảo của Vũ Hoằng Vĩ, đồng loạt hướng về phía Tây Bắc.
“Vũ chưởng môn, Ngu chưởng môn, các ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Đợi đến khi ngồi ở trong phi đỉnh, trưởng lão Bách Trượng Phong nhíu mày nghi hoặc, “Dị tượng vừa rồi thật sự quá sức quỷ dị, bầu không khí này cũng đục hơn rất nhiều, thật sự khiến người ta lo lắng.”
Đông đảo sư phụ nói chuyện, Ngu Sở không có tâm tình tham dự vào. Tính tình nàng ngày thường cũng lãnh đạm không nói lời nào cũng không để ý đến những trưởng lão, chưởng môn khác, đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Trong lòng Ngu Sở muôn phần lo lắng cho Quân Lạc Trần, những tạp chất màu đen này trong không khí phàm nhân không nhìn thấy, chúng nó đều giống như năng lượng mà Ngu Sở cảm nhận được trong cơ thể Quân Lạc Trần lúc ở thành An vậy.
Không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, khiến cho hắn mất liên lạc, còn dẫn đến dị tượng to lớn như vậy nữa.
Nàng tin tưởng Quân Lạc Trần sẽ không làm chuyện xấu, nhưng những người khác sẽ không tin tưởng, Ngu Sở không hy vọng xuất hiện cảnh người tu tiên đối đầu Với Quân Lạc Trần.
Ngu Sở mang tâm sự nặng nề.
Mà dưới sự khống chế của Vũ Hoằng Vĩ, phi đỉnh dùng tốc độ nhanh nhất băng qua phân nửa Đại Lục.
Khi tiến vào khu vực Tây Bắc, tất cả mọi người đều cảm nhận rõ rành rành năng lượng trong không khí càng lúc càng đè nén, giống như tiến vào bí cảnh độc đàm vậy, khiến người ta thấy khó chịu vô cùng.
Chỉ cần nhắm mắt lại là đã có thể cảm giác được những luồng khí hỗn tạp vốn tương đồng với sức mạnh hỗn độn này đã dày đặc như những giọt mưa lất phất, chúng cướp đoạt vị trí vốn đã mỏng manh của linh khí.
Vẻ mặt các trưởng lão chưởng môn càng lúc càng trở nên căng thẳng và nghiêm túc.
Chuyện này căn bản không đơn giản là ma đầu nào đó xuất thế nữa rồi, vừa nãy, song song với việc dị tượng xuất hiện, có vô số luồng sức mạnh hỗn độn hắc ám trực tiếp làm ô nhiễm non nửa mảnh đất Đại Lục rồi!
Loại sức mạnh hỗn độn này như thể là đối nghịch với sức mạnh của người tu tiên, dù các trưởng lão có thực lực cao thâm sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng vẫn sẽ thấy không thoải mái cho lắm.
“Sức mạnh này quá đỗi kỳ lạ, làm người ta khó chịu đến mức này.” Trưởng lão Vô Định Môn nhíu mày.
Vẻ mặt mấy người còn lại cũng không khá khẩm hơn là bao, ngay cả Vũ Hoằng Vĩ cũng thế.
Ma khí lẫn linh khí sẽ không làm cho người ta có cảm giác khác thường, mà chỉ có sức mạnh hỗn độn này, tựa như khí được dùng trong công nghiệp sinh hoá vậy, cứ làm cho người ta thấy không thoải mái.
Nhưng điểm kỳ lạ hơn cả chính là, Ngu Sở không có cảm thụ mãnh liệt như bọn họ, sức mạnh hỗn độn này căn bản là không gây ảnh hưởng đến nàng.
Càng xâm nhập gần khu vực Tây Bắc, sức mạnh hỗn độn này càng bao phủ dày đặc, dĩ nhiên là không thể phân rõ nơi nào mới là nguồn gốc.
Mấy trưởng lão chưởng môn bàn bạc với nhau, quyết định tách ra để điều tra, kịp lúc liên lạc.
Điều này vừa vặn khớp với ý muốn của Ngu Sở. Nếu tất cả mọi thứ ở đây thật sự là do Quân Lạc Trần gây ra, nàng hy vọng nàng sẽ tìm được hắn trước những người khác một bước.
Mặc dù năng lượng trong không khí đột biến, sự hỗn độn hắc ám này rậm rạp, chằng chịt đến nỗi gần như làm người ta không mở được mắt, nhưng ở thế giới bình thường, sắc trời chẳng qua chỉ là hơi tối tăm một chút mà thôi, giống như đêm trước của bão cát vậy.
Ngu Sở lục soát hồi lâu, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Thế nhưng, vạn vật đều có nguồn gốc, trước khi sức mạnh hỗn độn này lan toả ra, nhất định là nó đã được bộc phát ra từ một điểm nào đó.
Ngu Sở bỗng nghĩ đến thanh kiếm Quân Lạc Trần để lại cho nàng. Nếu hắn và thanh kiếm trảm ma này từng có khế huyết, có lẽ là kiếm trảm ma có thể tìm được vị trí của sức mạnh hỗn độn không hề có đầu mối này.
Nàng kiếm trảm ma ra ngoài, trường kiếm màu đen mang theo sức mạnh hỗn độn phiêu tán chung quanh như bầy cá đột nhiên vẫy ra khỏi mặt nước.
Ngu Sở cầm kiếm lên, quả nhiên sức mạnh hỗn độn không tiến lên nữa.
Giữa hai người cũng không hòa hợp, thậm chí, còn mơ hồ tồn tại một sự bài xích. Điều này… không hề giống chủ nhân chút nào.
Ngu Sở nhíu mày lại.
Dựa theo những gì Quân Lạc Trần nói, sức mạnh hỗn độn của hắn đến từ hệ thống. Nếu dị tượng lần này không liên quan gì đến hắn, vậy có thể là ai đây?
Mặc dù kiếm trảm ma và sức mạnh hỗn độn phiêu đãng trong không khí mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng Ngu Sở vẫn dùng thanh kiếm này mà lần tìm được phương hướng đại khái.
Lúc sức mạnh hỗn độn né tranh thanh kiếm trảm, luồng sức mạnh ấy loáng thoáng như ngưng tụ lại rồi vọt về phía Tây.
Ngu Sở đi thẳng một đường về phía Tây, tiến lên phía trước mấy trăm dặm, sức mạnh hỗn độn càng nồng đậm hơn nữa, làm người ta sắp mở mắt không lên, ngay cả trong thế giới thực cũng thêm phần thêm u ám, gió bụi cuồn cuộn nổi lên tứ phương.
Nàng cất bước đi trong cơn gió trong một lúc lâu rồi mới dừng lại.
Ngọn núi phía trước như từng bị thiên thạch rơi xuống, xuất hiện một cái hố thật sâu, quy mô lớn, mạnh mẽ san bằng mấy ngọn núi thành bình địa, gọt hết một nửa số ngọn núi bên cạnh.
Dưới hố, sức mạnh hỗn độn càng thêm phần dày đặc mà múa mat, đất đai trong hố đều mang màu sắc cháy đen.
Ngay cả bầu trời tựa như cũng đã bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó bổ một cái động, mây đen vốn đang nặng nề chiếu rọi vào mặt đất hố lớn, trong làn mây lại xuất hiện một lỗ thủng thật lớn.
Có vẻ như nơi đây chính là nơi đầu tiên xảy ra chuyện.
Ngu Sở dùng pháp bảo truyền âm liên lạc với Vũ Hoằng Vĩ, Vũ Hoằng Vĩ dựa theo phương pháp của mình cũng tìm đến được nơi lân cận khu vực này, rất nhanh đã chạy tới.
“Ta vừa đi dạo chung quanh chỗ này một chút, không có tung tích của cô.” Vũ Hoằng Vĩ nói.
Ông cũng nhìn về phía cái hố khổng lồ trước mặt, không khỏi nhíu hàng mày lại.
“Ngu chưởng môn.” Vũ Hoằng Vĩ nghiêm túc nói, “Tất cả những chuyện này, có liên quan đến Quân Lạc Trần ư?”
“Không phải huynh ấy.” Ngu Sở nhìn về phía ông, “Ta biết ông không tin tưởng huynh ấy, nhưng ta cam đoan với ông, tuyệt đối không phải Quân Lạc Trần, huynh ấy và những ma nhân khác không giống nhau.”
“Là hắn không giống, hay là vì cô đối với hắn có tâm tình khác, cho nên mới hy vọng hắn không giống?” Vũ Hoằng Vĩ chất vấn.
“Là vì huynh ấy không giống.” Ngu Sở kiên định đáp trả.
Hai người giằng co với nhau trong chốc lát, Vũ Hoằng Vĩ thu ánh mắt lại.
“Được rồi, chỉ mong là cô đúng.” Vũ Hoằng Vĩ gằn giọng, “Ta nguyện ý nể mặt cô mà tạm thời tín nhiệm hắn. Nhưng nếu đối đầu trực diện, mà địch nhân lại thật sự là hắn, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Đó là đương nhiên.” Ngu Sở nói.
Hai người tạm đạt được thỏa thuận chung, Vũ Hoằng Vĩ vẫn không nói chuyện của Quân Lạc Trần cho người khác biết.
Rất nhanh chóng, mấy trưởng lão khác cũng đã đến hiện trường.
Mọi người tổng hợp lại, quyết định vẫn giống như lúc trước, tách nhau ra hành động, tìm kiếm manh mối ở Tây Bắc.
Sau khi Ngu Sở tách ra khỏi bọn họ cũng không ở lại Tây Bắc lâu, mà trực tiếp ngự kiếm phi hành đến khu vực phía Tây của giới tu ma.
Quân Lạc Trần biến mất ở giới tu ma, nhất định nàng phải đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù hiện trường đầu tiên là ở khu vực Tây Bắc, nhưng không biết có phải do ma khí và sức mạnh hỗn độn này vốn đã hòa hợp hay không, mà sức mạnh hắc ám trong lúc khuếch tán rõ ràng là có khuynh hướng đi về phía giới tu ma.
Sức mạnh hỗn độn tàn sát bừa bãi, nó giải thoát triệt để cho những kẻ tu ma vẫn bị giam cầm sinh hoạt ở cùng một nơi, trên đường đi về phía Tây, Ngu Sở phát hiện rất nhiều ma tu nhân cơ hội này mãnh liệt tràn vào các khu vực khác, mà mấy người tu tiên đã không còn tâm tư đi bắt bọn họ nữa rồi.
Thời điểm đi qua sa mạc, Ngu Sở dịch dung, lại dùng khăn quàng cổ và áo choàng che chắn cho mình.
Vượt qua vực sâu, chính là thành Vô Đạo của ma tu.
Lúc Ngu Sở tiến vào thành cũng không bị kiểm tra quá nghiêm ngặt, nghe đám thủ vệ Ma tộc nói chuyện, bọn họ đều cho rằng Ma thần đã giáng thế, đây là ân huệ của Ma thần.
Cứ như thể là loại sức mạnh hỗn độn này càng bài xích người tu tiên bao nhiêu, thì sẽ càng bao dung ma tu bấy nhiêu.
Nơi Ma tộc tụ tập là trung tâm lớn thứ hai của luồng sức mạnh hỗn độn, tại nơi này, sức mạnh càng thêm phần nồng đậm, người tu tiên bình thường nếu muốn đối kháng với năng lượng hỗn độn, nhất định phải vận chân khí chống lại, rất dễ dàng bị phát hiện.
Hình như có mấy người tu tiên vốn đang ẩn náu ở thành Vô Đạo cũng là bị phát hiện như vậy, sau đó thì bị giết.
Nhưng Ngu Sở vẫn chưa cảm giác được cái gì dị thường, nếu nói ảnh hưởng đối với nàng, cùng lắm là nàng cảm thấy sức mạnh hỗn độn này mang đến cảm giác “không dễ ngửi”, nhưng cũng chưa tới mức phải mạo hiểm làm bại lộ bản thân để mà chống lại nó.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Ở trong đầu, Ngu Sở hỏi hệ thống.
“Có thể có liên quan đến nhiệm vụ xuyên sách của cô.” Hệ thống trả lời, “Trong một phương diện nào đó, cô giải cứu thế giới, cũng sẽ vô hình hấp thụ năng lượng tích cực của thế giới đó. Vừa lúc triệt tiêu với sức mạnh hắc ám này. ”
“Cho nên, cậu biết kẻ địch là ai ư?” Ngu Sở nhíu mày.
Hệ thống trầm mặc một hồi, sau đó nó lại nói, “Ký chủ Ngu Sở, tôi thật sự hy vọng tôi có thể trợ giúp cho cô. Nhưng đáng tiếc là, trên người mỗi một người luân hồi đều mang theo một nguồn sức mạnh vô cùng cường đại, đặc biệt là trong thế giới của bọn họ. Thế giới của mỗi máy chủ vô cùng đặc biệt và không thể sử dụng dữ liệu để phân tích, cũng như là tìm ra các giải pháp tối ưu, vì vậy mà cô cần phải đích thân đi khám phá nó.”
Nói một cách trắng trợn thì chính là, hệ thống là một cỗ máy, nó có thể phân tích vô số dữ liệu, có thể điều chỉnh tài nguyên thế giới, sửa đổi rất nhiều thứ. Nhưng sự phát triển của con người và một số sự kiện vẫn rất ngẫu nhiên, và có tính nhân quả.
Sau khi hệ thống cân nhắc phân tích, sẽ căn cứ vào tình huống lựa chọn nói cho ký chủ thông tin mấu chốt, hoặc là không nói, để người luân hồi tự đi giải quyết vấn đề khó khăn đó. Nó giống như hai bộ phận làm việc cùng nhau.
Giờ phút này, hệ thống cảm thấy Ngu Sở có thừa sức lực, mà nói cho nàng biết sự thật có thể sẽ có kết quả xấu, nên nó lựa chọn để nàng tự đi thăm dò. Nó có phần giống với trước đây khi nàng làm nhiệm vụ ở các thế giới khác.
Bình thường, khi đến thời khắc này, cũng đã đến lúc nàng phải đối mặt với kẻ địch cuối cùng.
Ngu Sở lấy lại tinh thần, nàng tìm kiếm manh mối ở trong thành trì của người tu ma.
Lúc nàng đến, trời cũng đang nhá nhem tối, nàng bèn dùng linh thạch đổi phòng ở khách trạm, tạm thời ở lại đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường phố đã vang lên rất nhiều âm thanh của ma tu.
Vốn Ngu Sở cũng không ngủ, nàng đi ra khỏi khách trạm, phát hiện ma tu trên đường đều mang theo vẻ mặt hưng phấn, Ma tộc dốc toàn lực mà đi ra, tụ tập cùng một chỗ, kích động đi ra khỏi thành Vô Đạo.
Ngu Sở theo chân bọn họ cùng đi ra khỏi thành, nàng nhìn thấy chung quanh có rất nhiều ma tu từ những nơi khác đến không ngừng hội tụ vào trong đội ngũ, bọn họ tiến về phía trước.
Dọc đường nghe những người khác nói chuyện, Ngu Sở cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nói chung đại ý sự việc là, Ma thần đại nhân giáng thế, ngay trên ma sơn bên cạnh thành Bất Diệt đằng trước, hắn ta muốn lựa chọn tín đồ trở thành thủ hạ của mình, cùng nhau thảo phạt Nhân giới.
… Đây rõ ràng không phải là lời mà Quân Lạc Trần có thể nói ra. Dù sao thì Ngu Sở không chỉ do tín nhiệm hắn, mà còn vì Quân Lạc Trần cũng từng có khế ước cùng hệ thống, hắn không thể làm chuyện gây tổn hại thế giới.
Mà Ân Quảng Ly càng không có khả năng, chẳng qua hắn ta chỉ là một ma tu mà thôi, cho dù có hống hách thật đấy nhưng cũng không thể khiến cho một nửa Đại Lục chìm xuống. Càng đừng nói đến linh hồn của hắn ta bị chính tay hắn ta tự nguyện dâng hiến cho Quân Lạc Trần, Ân Quảng Ly không thể làm chuyện trái ý Quân Lạc Trần.
Chuyện này cũng kỳ quái, ngoại trừ Quân Lạc Trần, còn tồn tại người khác sở hữu sức mạnh này?
Ngu Sở theo ma tu đi tới dưới chân ma sơn bên ngoài thành Bất Diệt, chỉ thấy chân núi cùng sườn núi này đã tụ tập đầy người, bọn họ đều rất thành kính và cuồng nhiệt nhìn l3n đỉnh núi.
Đội ngũ nhanh chóng dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn l3n đỉnh núi.
Phía dưới ma sơn đều là người, nhưng đại điện trên đỉnh núi chỉ có thể tiến vào mười người một lần, tất cả mọi người đều đang chờ người phía trước đi vào.
Ngu Sở đợi không lâu lắm, nghe được phía trước xôn xao, thì ra là có ma tu đi ra.
Ma tu trên đỉnh núi trong ánh mắt hâm mộ của mọi người mà đi xuống bậc thang, người đi đầu kia vươn cánh tay ra, hỏa diễm phun ra, giống như hỏa điểu bay lên bầu trời, rất rõ ràng, đây là một thuật pháp cao cấp, làm cho các ma tu xếp hàng nhao nhao vỗ tay.
Ma tu bên người Ngu Sở đều đang nghị luận sôi nổi, như thể “Ma thần” đại nhân thật sự mang sức mạnh ban cho người hắn ta coi trọng.
Chỉ có điều… đi vào mười người, mà chỉ có bốn người đi ra.
Sáu ma tu kia sống chết chưa biết.
Ngoại trừ những người cuồng nhiệt ra, Ngu Sở nghe được có người nhỏ giọng nghị luận chuyện này.
Ma Vực vốn còn tàn khốc hơn so với thế giới tu tiên, nếu là ở môn phái tu tiên, bốn người trở ra, có thể phản ứng đầu tiên của người tu tiên sẽ nghĩ là sáu người kia đã bị giữ lại khuyên răn hoặc dạy dỗ rồi.
Nhưng phản ứng đầu tiên của đám ma tu chính là, hay sáu người kia không phải vì không đủ tư cách, mà bị Ma thần hủy diệt rồi chứ?
Trong đội ngũ, thỉnh thoảng có ma tu do dự rời khỏi đi, ở xa xa quan sát.
Ngu Sở vốn định dứt khoát theo đội ngũ l3n đỉnh núi tìm hiểu đến cùng, nhưng nàng bỗng cảm giác được pháp bảo truyền âm nóng lên.
Nàng thay đổi ý định và rời khỏi đội ngũ.
Những ma tu trẻ tuổi khác rời đi còn có thể bị người khác cười nhạo, nàng ăn mặc thành một bà lão lớn tuổi, cũng không bắt mắt, bỏ đi thì bỏ đi thôi.
Ngu Sở tiến vào một bên khác của thành Bất Diệt, bỗng phát hiện mình có thể cảm ứng được Quân Lạc Trần ở nơi nào.
Lúc trước ở thành An, nàng hạ thuật chú ở ngực hắn, có thể nhìn thấy hắn ở nơi nào. Chẳng qua là sau đó Quân Lạc Trần đến Ma Vực, khoảng cách quá xa, cảm ứng đó đã bị chặt đứt.
Hiện giờ hai người ở cùng một thành, Ngu Sở dĩ nhiên là có thể cảm ứng được hắn ở nơi nào lần nữa.
Vì sự an toàn, nàng cũng không tỉ mỉ xem xét vị trí của hắn, tránh vận chân khí, mà là đi theo cảm giác loáng thoáng kia, rất nhanh đã đi tới bên ngoài của một khách trạm trên đường chính.
Hiện giờ toàn bộ thành một nửa trống rỗng, đi bên ngoài càng thêm khả nghi, khách trạm quả thật là một nơi tốt.
Ngu Sở thuê một phòng trên tầng một của khách trạm, sau đó đi lên tầng hai.
Nàng đi tới tầng hai, cửa phòng cuối hành lang mở ra ngay lập tức, khí tức của Quân Lạc Trần thông qua thuật pháp truyền tới.
Ngu Sở tiến vào phòng, nhìn thấy một lão đầu đóng cửa lại.
Hai người đều cải trang thành người già mắt to trừng nhỏ, không khỏi đều nở nụ cười.
“Huynh như vậy xấu quá.” Ngu Sở nhịn không được nói.
“Nàng thế nào cũng đẹp.” Quân Lạc Trần dịu dàng nói.
“Huynh nói thế cũng coi như là có lương tâm.”
Quân Lạc Trần cười cười, lúc này hắn mới bất đắc dĩ nói, “Ta vẫn đoán nàng có tới hay không, kết quả nàng thật sự tới rồi.”
“Làm sao huynh biết người lên là ta?” Ngu Sở hỏi.
“Nàng dùng kiếm của ta.” Giọng Quân Lạc Trần rất đỗi mềm mại, “Từ đó về sau ta có thể cảm giác đại khái nàng đang ở đâu. Giống như cái này trên ngực ta.”
Bọn họ đều lưu lại dấu hiệu của mình trên người đối phương, bấy giờ mới có thể phát hiện đối phương trong Ma Vực hoang vu.
Đơn giản để biết rằng đối phương không sao, Ngu Sở nhìn về phía hắn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ngu Sở hỏi: “Ở ma sơn không phải huynh, cũng không phải Ân Quảng Ly, vậy sẽ là ai?”
“Thật ra trước khi dị tượng này xảy ra, sự khác thường ở Ma Vực sớm đã xảy ra rồi.” Quân Lạc Trần nói, “Bây giờ xem ra những gì ta chú ý tới trong mấy tháng này đều là một loại điềm báo. ”
Hắn nhìn về phía Ngu Sở, khẽ nói, “Loại sức mạnh này tuyệt đối không phải nhân vật bình thường có thể có được, Sở Sở, người này nhất định đã vượt qua thế giới này, không bị thế giới hạn chế, mới có thể có được sức mạnh hỗn độn.”
“Huynh có suy nghĩ gì không?” Ngu Sở hỏi.
Quân Lạc Trần chậm rãi ngồi xuống bên giường.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, người này không thể là người xuyên sách, không có khả năng là người luân hồi, hệ thống sẽ không cho bọn họ sức mạnh bực này để rồi gây họa cho thế giới. Nếu loại bỏ các yếu tố bên ngoài, ta nghĩ rằng chỉ có một khả năng mà thôi.”
Hắn nhìn về phía Ngu Sở, khe khẽ tiếp lời, “Phải chăng là nam chính, cũng là Thần Sáng Thế của thế giới này đã hắc hóa rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.