Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ cùng nhau xuống núi, dọc đường đi, hai người vẫn luôn nắm tay nhau, chỉ là mỗi người quay mặt qua một bên.
Tay nắm tay, nhưng hai người hãy còn ngượng ngùng, đều chẳng dám nhìn đối phương.
Thẩm Hoài An đã là người trưởng thành, thân hình cậu cao gầy đĩnh bạt, trên người mặc y phục màu đen, đường nét gương mặt lạnh lùng, khí chất lẫm liệt. Không biết từ bao giờ, Thẩm Hoài An đã trưởng thành thành đứa con cưng của trời mà người người đều phải nể phục ngước nhìn.
Khí chất của Thẩm Hoài An lạnh lùng như vậy, nhưng cậu lại là thiếu niên thuần khiết, hoàn toàn tương phản với khí chất của cậu. Bàn tay cậu nắm lấy những ngón tay mềm mại không xương của sư muội, chỉ mới vậy thôi đã có thể khiến cho lỗ tai Thẩm Hoài An đỏ bừng lên, đỏ hoài chẳng tan đi được.
Thật ra thì Cốc Thu Vũ cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng tính tình nàng hoạt bát hơn một chút, nàng ngẩng đầu lên thì thấy vành tai đỏ rực của Thẩm Hoài An, bỗng nổi lòng muốn trêu chọc cậu.
“Thẩm Hoài An!” Cốc Thu Vũ gọi cậu.
Thẩm Hoài An theo bản năng cúi thấp xuống, chỉ thấy cánh tay mình nóng ran, Cốc Thu Vũ dính lại gần, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thẩm Hoài An.
Cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm áp của nữ hài, hành động này của nàng khiến cả thân hình Thẩm Hoài An cứng ngắc ngay tắp lự, ánh mắt cậu nhìn loạn khắp nơi, nhìn bầu trời, nhìn mây, rồi lại nhìn cây đại thụ, duy chỉ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361809/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.