Nơi Quan Lạc Trần thu xếp cho nàng là một ngôi nhà bằng đá riêng biệt ở trong vùng sa mạc phía Tây.
Nơi đây trước sau đều hoang vu, không có người ở, chủ nhân căn nhà dường như đã sớm rời khỏi nơi này, chỉ để lại căn nhà trống có dấu vết từng sinh sống và vài hòn đá lớn phía bên ngoài, lờ mờ cũng có thể nhìn ra, nơi đây hẳn đã từng được bao quanh bởi một khu vườn.
Đó là một nơi ẩn náu vô cùng tốt, và ngôi nhà được Quân Lạc Trần dọn dẹp rất sạch sẽ, một chút cũng không thể nhận ra nó đã bị bỏ hoang trong một thời gian dài.
Sau khi Ngu Sở tỉnh lại và trò chuyện cùng Quân Lạc Trần xong, nàng liên lạc với các đồ đệ ngay.
Cùng lúc với việc lấy lại trí nhớ, nàng đã bất tỉnh trong bảy ngày. Bảy ngày không liên lạc với các đồ đệ, chắc hẳn họ đang rất lo lắng.
Quả nhiên, lúc Ngu Sở dùng pháp bảo truyền thanh liên lạc với Lục Ngôn Khanh, đối phương đã rất vội.
“Sư tôn, người còn không xuất hiện, chúng con định sẽ đến thành An tìm người.” Lục Ngôn Khanh nói có chút lo lắng, “Người vẫn ổn chứ? Những ngày này người đã ở đâu vậy ạ?”
Lục Ngôn Khanh hoàn toàn mất đi vẻ chững chạc, điềm tĩnh thường thấy, pháp bảo vừa kết nối, cậu đã vội vã hỏi liên hồi.
Ngu Sở khôi phục hoàn toàn ký ức, tựa như lại trải qua một kiếp nhân sinh dài đằng đẵng. Bây giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói của các đồ đệ lâu rồi không gặp, nhất thời Ngu Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361805/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.