Chương trước
Chương sau
Bất luận Lý Thanh Thành có nguyện ý hay không thì tám tháng sau tiên môn đại hội vẫn bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, việc học bù của Hà Sơ Lạc cũng mới có hiểu quả, mỗi ngày ở bên nhau với các sư huynh sư tỷ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được nàng hoạt bát hơn không ít.
Mới ban đầu, một khi Hà Sơ Lạc hoạt bát lên sẽ không tự chủ phát ra năng lực mị hoặc của mình. Vẫn là Ngu Sở học yêu tu chắp vá dạy nàng khống chế năng lực của mình như thế nào, không để sự vui sướng và năng lực phát huy làm lung tung lộn xộn.
Nhoáng lên đã qua hơn nửa năm, tiên môn đại hội đã ở trước mắt.
“Lần này Thanh Thành đi, còn lần sau Tiểu Hồ đi.” Ngu Sở nói, “Sáu năm sau nhất định Tiểu Hồ sẽ nhất minh kinh nhân.”
Mọi người Tinh Thần Cung tụ ở bên nhau ăn cơm nghe Ngu Sở nói chuyện.
“Sư tôn, không biết thân phận của Tiểu Hồ có thể bị những người khác bài xích hay không.” Lục Ngôn Khanh hơi do dự.
Cho dù Hà Sơ Lạc đồng thời có được hai loại thể chất nhưng công pháp Tinh Thần của Ngu Sở có tính bao dung nên không cần tách hai loại lực lượng đó ra.
Nói cách khác, hiện giờ yêu khí và chân khí của Hà Sơ Lạc trộn lẫn với nhau tạo thành nhất thể, tuy hai mà một đi tu luyện công pháp Tinh Thần.
Lực lượng hỗn hợp như vậy là chuyện tốt với Hà Sơ Lạc nhưng những người khác cũng sẽ rất dễ dàng phát hiện ra yêu khí quanh thân nàng.
Cái Lục Ngôn Khanh lo lắng cũng là cái mà các sư huynh sư tỷ khác lo lắng, thế nên bọn họ đều nhìn Ngu Sở.
Chỉ có Tiểu Hồ là không quá hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng chính là việc của mình nhưng nàng lại giống như người ngồi ở bên cạnh ăn dưa xem náo nhiệt vậy.
Cứ việc các đồ đệ Tinh Thần Cung sẽ không cảm thấy Hà Sơ Lạc có huyết thống yêu tộc như thế nào nhưng với bên ngoài thì không phải như vậy.
Người tu tiên chính thống căm thù ma tu và coi khinh yêu tu.
Hà Sơ Lạc muốn không bị phản cảm và kỳ thị ở Tu Tiên giới thì con đường phải đi có khả năng sẽ bị những người khác gây khó dễ.
Nhưng Ngu Sở cảm thấy đây không được tính là cái vấn đề gì.
“Còn có thời gian sáu năm nữa.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Với sáu năm đó chẳng lẽ các con cảm thấy chính mình vẫn luôn dừng bước tại đây sao? Hay là nói Tiểu Hồ sẽ không tiến bộ?”
“Cái này……” Các đồ đệ nhìn nhau, trong nhất thời không rõ ngụ ý của Ngu Sở.
“Những người khác có bài xích hay không thì không liên quan tới chúng ta. Không có Tiểu Hồ thì chẳng lẽ bọn họ không bài xích chúng ta sao?” Ngu Sở nói, “Không cần phải xen vào việc những người khác đối đãi thế nào mà việc chúng ta phải làm chỉ có một, đó là cường đại.”
Nàng nhìn về phía các đồ đệ.
“Nếu mỗi người các con đều rất cường đại thì Tinh Thần Cung sẽ càng cường đại.” Nàng nhàn nhạt phân tích, “Nếu các con có chí khí thì chăm chỉ tu luyện tiến bộ vào, cường đại đến mức ở chỗ này lập dị cũng không có người dám lắm miệng thì còn sợ Tiểu Hồ bị người kỳ thị sao?”
Ngu Sở luân hồi nhiều năm như vậy làm nàng chỉ sáng tỏ một việc.
Có khi thấp hèn đi dung nhập còn không bằng tự mình cường đại, để những điều người khác không dám lắm miệng.
Nói trắng ra đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Nếu thu bọn họ làm đồ đệ thì Ngu Sở tất sẽ không để bất kỳ một ai phải thiệt thòi.
Nàng tuyệt đối sẽ không giấu diếm Hà Sơ Lạc đi, thân là hồ yêu hỗn huyết không phải là việc mất mặt gì.
Việc Ngu Sở phải làm chỉ có một, là trở thành hậu thuẫn của nàng, để những người tu tiên khác không dám nói ‘không’, không dám kỳ thị.
Nếu Tinh Thần Cung cường đại, hơn trăm ngàn năm sau nói không chừng những tiểu bối đó cũng muốn tôn xưng Hà Sơ Lạc một câu Hồ Tiên đại nhân.
Nghe xong Ngu Sở nói, các đồ đệ nhìn xem lẫn nhau, nội tâm đều dâng lên cảm xúc khác thường.
“Sư tôn, chúng con sẽ nỗ lực ạ.” Lục Ngôn Khanh trầm giọng.
Ngu Sở nhìn về phía các đồ đệ, ánh mắt mỗi người đều rất kiên định khiến nàng không khỏi vui mừng.
“Các con đều làm tốt lắm.” Ngu Sở khích lệ.
Sau bữa sáng, Lý Thanh Thành thần thần bí bí đi theo sau Ngu Sở.
Ngu Sở nhìn về phía hắn, “Con có chuyện muốn nói với ta?”
“Sư tôn, chính là con muốn xác định với người một chút.” Lý Thanh Thành nói, “Hiện tại môn phái của chúng ta không giấu mũi nhọn sao ạ?”
“Không ẩn giấu.” Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Các con cũng đều lớn rồi, giấu cũng không giấu được.”
“Vậy, vậy lần tiên môn đại hội chi lữ này đệ tử cần lấy được hạng nhất ạ?” Lý Thanh Thành gãi đầu.
Ngu Sở nhìn về phía hắn rồi cười như không cười.
“Như thế nào, nghe ý tứ này là con cảm thấy danh hiệu đệ nhất lần tiên môn đại hội đã là vật trong tay của con?”
“Đây không phải là do sư phụ dạy dỗ tốt sao.” Lý Thanh Thành cười hì hì, “Người cực cực khổ khổ dạy dỗ chúng con như thế, nếu ngay cả tự tin này cũng không có thì đi ra ngoài cũng đừng nói là đồ đệ của người rồi.”
Nếu những lời này của Lý Thanh Thành đặt ở môn phái khác thì nghe thật cuồng vọng, Ngu Sở lại vỗ vỗ đầu.
“Hài tử ngoan.”
Nàng dạy dỗ những người trẻ tuổi này cũng đủ khiêm tốn có lễ, bọn họ có thể có mũi nhọn của chính mình thì không đến mức để Ngu Sở lo lắng bọn họ đi ra ngoài bị người bắt nạt.
Không biết trong sáu năm này những sư phụ các môn phái khác có thu được môn sinh đắc ý hay không, dù sao Ngu Sở cực kỳ tin tưởng vào năng lực hiện giờ của Lý Thanh Thành.
Thời gian lướt qua như trong giây lát, một tháng sau tiên môn đại hội chính thức bắt đầu.
Một nhà bảy thầy trò Tinh Thần Cung sẵn sàng đi tới nơi tổ chức đại hội.
Tuy rằng tiên môn đại hội không long trọng như tiên tông đại bỉ, chỉ giới hạn trong các môn phái tu tiên mà thôi nhưng mỗi môn phái có thể phái nhiều nhất là bốn người, thêm lên vẫn cần so đấu trên dưới hai ba ngày.
Tính thêm lần bí cảnh thí luyện thì lúc này đây là lần thứ ba Tinh Thần Cung xuất hiện trước mặt mọi người.
Chẳng qua lúc ấy không có người nhận thức được trạng huống của Tinh Thần Cung, cảnh tượng lần lộ diện này của bọn họ đã hoàn toàn khác hẳn.
Vừa mới tới nơi tổ chức đại hội, Tinh Thần Cung lập tức trở thành trung tâm của mọi tầm mắt.
Trường hợp Ngu Sở mang sáu đồ đệ đến thật sự là quá đồ sộ, Tinh Thần Cung giống như mang theo vầng sáng lên sân khấu, những người khác tùy tiện nhìn hướng về nơi bọn họ thì như bị giá trị nhan sắc của bọn họ làm ngất xỉu vậy.
Hơn nữa sự việc Đế Thành trước đó đã sớm truyền lưu trong Tu Tiên giới nên ánh mắt của mọi người càng mang theo sự kính sợ và dò xét.
Trước có bốn người Lục Ngôn Khanh nổi danh trong lần tiên tông đại bỉ, sau có Tinh Thần Cung bọn họ và Võ chưởng môn tiêu diệt ma tu ở Đế Thành, trong mấy năm nay, Tinh Thần Cung trong mắt người khác đã biến thành môn phái thần ẩn cực kỳ cường đại không biết tự bao giờ.
Trước khi tới tham gia tiên tông đại bỉ thì Tinh Thần Cung còn bị phân tới khu vực nghỉ ngơi bình thường, nhưng lúc này đây bọn họ vừa đến thì đệ tử Tu Tiên Phái đang chờ bên kia đã tới nghênh đón.
“Ngu chưởng môn, mời sang bên này.”
Bọn họ trực tiếp được nghênh tới khu vực nghỉ ngơi của thập đại môn phái, hưởng dụng cùng một địa vị với thập đại môn phái.
Dĩ vãng ở tiên môn đại hội là đại đồ đệ lớn tuổi hơn một chút mang theo tiểu đồ đệ tới tham gia, kết quả là khi Ngu Sở đi theo vào khu vực nghỉ ngơi của thập đại môn phái này thì nhìn thấy chưởng môn trưởng lão của các môn phái đang nói chuyện phiếm.
Những người này đoán được Tinh Thần Cung sẽ tham gia cho nên không hẹn mà cùng đến hiện trường để nhìn đồ đệ mới thu được trước đó như thế nào.
“Ngu chưởng môn, đã lâu không thấy!”
Có một số chưởng môn bất động ngồi tại chỗ, có một số người lại đây chào hỏi. Trong đó không thiếu người đã từng lạnh mặt với nàng.
Hiện giờ nhận thấy được thực lực của Ngu Sở và Tinh Thần Cung, cùng mối quan hệ hữu hảo giữa Võ Hoành Vĩ và Tinh Thần Cung làm nhóm người phụ trách của các đại môn phái bắt đầu chuyển biếи ŧɦái độ.
Bọn họ khách khí nên Ngu Sở cũng không ngại tán dóc vài câu với bọn họ.
Những sư phụ đến gần này có một số là thật sự muốn hòa hoãn quan hệ với nàng, cũng có một số người có ý đồ khác, trong lời nói có giấu đao.
“Ngu chưởng môn, hai tiểu bối này đều là đồ đệ ngươi phái ra lần này sao?” Trưởng lão của Vô Định Môn hỏi.
Trước đó bọn họ đã biết đến Lý Thanh Thành, nhưng cô nương xinh đẹp quyến rũ phía sau Ngu Sở này…… Đúng là chưa thấy qua.
Đặc biệt là hơi thở trên người nàng cũng không phải là năng lượng đơn thuần trên người tu tiên.
“Ngu chưởng môn, nữ đồ đệ này của ngươi ---” Trong đó có một trưởng lão đang vuốt râu, ông ta vừa mới mở miệng thì lại dừng.
Ngu Sở ngước mắt liếc nhìn chằm chằm vào ông ta một cách lãnh đạm.
Chỉ cần cái liếc mắt này thôi đã làm lông tơ phía sau lưng trưởng lão dựng đứng lên trong nháy mắt, phảng phất như bị sự nguy hiểm lạnh băng đến tận xương bao phủ lấy, cũng làm ông ta nuốt lại lời nói còn thiếu của mình.
“Lưu trưởng lão làm sao vậy?” Ngu Sở nhàn nhạt hỏi.
Lưu trưởng lão lắc lắc đầu theo bản năng.
Mấy người khác dường như cũng phát hiện ra vấn đề nhưng thấy Lưu trưởng lão muốn nói lại thôi nên bọn họ cũng không nói gì thêm.
Lúc này giọng nói của Võ Hoành Vĩ truyền đến.
“Ngu chưởng môn, ngươi tới rồi sao?”
Lúc này Ngu Sở mới thu hồi ánh mắt trên người Lưu trưởng lão, nàng nhìn về phía Võ Hoành Vĩ đang nghênh đón từ chính diện rồi cong khóe miệng lên bình thản đáp, ‘Võ chưởng môn, đã lâu không thấy.”
“Thời gian của người tu tiên trôi quá nhanh quá, lần từ biệt trước lại một năm nữa không gặp.” Võ Hoành Vĩ cười nói.
Ánh mắt của ông ấy chuyển sang các đồ đệ phía sau Ngu Sở rồi dừng lại trên người Hà Sơ Lạc một lát mới nói, “Đã lâu không thấy các đồ đệ của ngươi rồi, tới nào, tiến vào nói chuyện thôi.”
Nhìn mọi người Tinh Thần Cung đi vào đại điện với Võ Hoành Vĩ thì những chưởng môn khác mới thu lại ánh mắt.
“Lưu trưởng lão, ngươi bị làm sao vậy, sao có dáng vẻ tâm trí không yên thế?” Có chưởng môn hỏi.
Lưu trưởng lão vừa mới bị cái liếc mắt của Ngu Sở làm kinh sợ, lúc này mới hoàn hồn bừng tỉnh, râu của ông ta giật giật rồi cười cười xấu hổ.
“Không có việc gì.”
“Rõ ràng là ngươi cũng nhìn ra tên đồ đệ mới thu kia của Ngu Sở có vấn đề cơ mà, mới vừa rồi sao không nói?” Những người khác lên án.
“Tinh Thần Cung thu đồ đệ thì liên quan gì đến ta?” Lưu trưởng lão nhàn nhạt nói, “Ta lớn tuổi rồi không muốn quản việc nhàn rỗi bực này. Nếu các ngươi để ý thì các ngươi tự mình đi hỏi lấy.”
Mọi người đều là cáo già đạo hạnh mấy trăm năm, thấy sắc mặt của ông ta liền biết Lưu trưởng lão giấu diếm chuyện gì mà chưa nói.
Nhưng ông ta không mở miệng thì người khác cũng không có biện pháp nói cái gì nên đành phải hậm hực dời đề tài.
Ngoài mặt thì Lưu trưởng lão tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong nội tâm lại khϊếp sợ không thôi, chỉ có một chút lý trí cuối cùng làm ông ta duy trì được thần sắc bình thường.
Hiện giờ theo tu luyện giả chính thống thì cấp bậc tối cao là Đại Thừa kỳ, cũng cách phi thăng một bước xa. Tiếp theo đó là Hợp Thể kỳ.
Hiện giờ Lưu trưởng lão đã đến Hợp Thể kỳ sơ giai, đã được xem như là đại năng.
Nhưng cái liếc mắt kia của Ngu Sở làm ông ta chấn động đến run rẩy không thôi, điều này chứng minh ít nhất Ngu Sở là Hợp Thể viên mãn kỳ, thậm chí cũng có thể đã đến Đại Thừa kỳ!
…… Ngu Sở còn trẻ tuổi sao có thể đạt được tu vi như thế?!
Lưu trưởng lão chấn động không thôi, trong nhất thời không sờ rõ chi tiết của Ngu Sở, lại bị ánh mắt của nàng làm cho tâm thần không yên, nào còn có thời gian rỗi nghĩ tới đồ đệ nàng thu có vấn đề hay không, chỉ nghĩ nhanh chóng trở về môn phái nói chuyện này với các trưởng lão chưởng môn mà thôi.
Ông ta lại thấy các chưởng môn trưởng lão vẫn khó chịu khi Võ Hoành Vĩ cất nhắc Tinh Thần Cung thì trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Nếu Ngu Sở có thực lực nghịch thiên thật sự thì đám sư phụ không chịu có sắc mặt tốt trước mặt nàng, sau lưng lại đi nói xấu kia chẳng phải là những kẻ buồn cười như vai hề đang nhảy nhót sao?
Lưu trưởng lão càng nghĩ thì trong lòng càng sợ, không khỏi hồi tưởng lại trước kia bản thân và môn phái có từng đắc tội Ngu Sở hay không.
Dù trong lòng ông ta có phập phồng thế nào thì bên này, Võ Hoành Vĩ đã mời mọi người Tinh Thần Cung vào chính điện.
“Ngu chưởng môn, ngươi là người tu tiên có cá tính nhất mà lão phu từng thấy đấy.” Võ Hoành Vĩ không biết làm sao đành nói.
Mới bắt đầu, Võ Hoành Vĩ cho rằng Ngu Sở có vận khí tốt mới có thể thu được hạt giống tốt như Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ.
Về sau ở Đế Thành quen thuộc lẫn nhau ông mới phát hiện những đồ đệ của nàng trên cơ bản đều có đặc điểm tính cách khác nhau, giữa bọn họ căn bản là không giống như ra từ một môn phái.
Hiện giờ lại thấy yêu tu Ngu Sở cũng nhận thì Võ Hoành VĨ đã biết suy đoán trước đó của mình là đúng.
“Ngươi dựng lên Tinh Thần Cung này là muốn phi thăng hay làm việc thiện vậy?” Ông cười hỏi.
Ngu Sở hơi nhún vai, nàng hỏi lại, “Võ chưởng môn cũng có ý kiến với sáu đồ đệ của ta sao?”
“Lão phu không có ý kiến.” Võ Hoành Vĩ cười ha ha lên, “Nếu là có một ngày lão phu phi thăng thì lão phu còn ngóng trông ngươi chăm lo Tu Tiên giới nhiều hơn đây, nào dám có dị nghị gì?”
Nguyên nhân khiến hơn hai mươi năm không có cách nào làm Võ Hoành Vĩ phi thăng là tâm ma hình thành từ năm đó ông thấy chết mà không cứu.
Hiện giờ ông tự tay chấm dứt chuyện của Nhạc hoàng đế và Đế Thành, sau khi trở lại tu tiên giới Lục Ngôn Khanh còn gặp mặt ông một lần.
Lục Ngôn Khanh nói tha thứ cho ông, những lời này hoàn toàn kết thúc tâm ma của Võ Hoành Vĩ.
Đối với Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh, Võ Hoành Vĩ đều mang trong lòng sự cảm kích.
Đối với ông mà nói thì Ngu Sở có thu yêu tu hay không càng không sao cả, chuyện trước đó Tiểu Cốc vốn am hiểu ma tu ông cũng biết cho nên hiện giờ mới cười nói Ngu Sở đang làm việc thiện, một hai phải đưa đứa nhỏ này đi theo chính đạo.
Hai người hàn huyên vài câu, ông nhìn về phía Lục Ngôn Khanh cười thân thiện, “Ngôn Khanh, trước đó mấy tháng lão phu ngẫu nhiên được mọt quyển thuật pháp bị tịch, thiên phú về phương diện này của ngươi không người có thể so sánh, tặng cho ngươi là thích hợp nhất. Ngươi có bằng lòng nhận lấy hay không?”
Lục Ngôn Khanh chưa nói nhận hay không nhận mà phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn Ngu Sở.
Ngu Sở gật đầu thì lúc này Lục Ngôn Khanh mới khiêm tốn đáp, “Nhờ có Võ chưởng môn yêu thương coi trọng, vãn bối sẽ dụng công chuyên tâm nghiên cứu.”
Võ Hoành Vĩ nhìn Lục Ngôn Khanh như thể đôi mắt đều sắp khắc lên người hắn vậy.
Vừa lúc đệ tử Tu Thiên Phái gõ cửa tiến vào thông báo tuyển thủ cần đi rút thăm thì các đồ đệ Tinh Thần Cung đều muốn đi theo Lý Thanh Thành, Ngu Sở xua xua tay để cho bọn họ rời đi cùng nhau.
Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, Võ Hoành Vĩ mời Ngu Sở ngồi xuống bên cạnh bàn phẩm trà.
Ông hâm mộ không thôi, “Lão phu quá thích hài tử Lục Ngôn Khanh này. Ôi…… Tuy rằng có hơi đáng tiếc nhưng lão phu cũng thấy may mắn.”
“Xin Võ chưởng môn chỉ giáo cho?” Ngu Sở nhìn về phía ông.
“Lão phu thích hài tử này nên hài tử không phải là đồ đệ của ta, rất đáng tiếc.” Võ Hoành Vĩ nói, “Nhưng lão phu cũng cần phải thừa nhận là hiện giờ hắn ưu tú như vậy đều là công lao của ngươi. Nếu từ lão phu dạy dỗ thì có lẽ lão phu không có biện pháp làm tốt hơn so với ngươi. Lão phu thấy may mắn khi hắn là đệ tử của ngươi.”
“Cũng không thể nói như vậy.”
Ngu Sở buông trà, nàng bình tĩnh nói, “Hại giống tốt chính là hạt giống tốt, ở trong tay ai đều sáng lên nóng lên, ai bảo ta có vận khí tốt đây?”
Vốn là Võ Hoành Vĩ cho rằng nàng muốn khiêm tốn lại không nghĩ tới Ngu Sở liên tiếp khoe khoang lên làm ông dở khóc dở cười.
“Trước đây không quen thuộc thật không biết ngươi có tính cách như này.” Ông bất đắc dĩ nói.
Chẳng qua Ngu Sở gián đoạn như vậy làm tâm tình hâm mộ không thôi trong lòng ông cũng dễ chịu hơn một ít.
Hai người uống trà , chờ đến lúc đệ tử Tu Thiên Phái tới truyền tin, nói phía dưới sắp bắt đầu rồi thì lúc này hai người mới đi tới đó.
Lúc này đồ đệ của các môn phái tham gia tiên môn đại hội đều hơi khẩn trương, nguyên nhân không gì khác.
Tuy rằng lần này Tinh Thần Cung chỉ phái mỗi Lý Thanh Thành nhưng trên ghế khán đài, những người khác trong Tinh Thần Cung đều ngồi ở bên cạnh.
Cái tên Tinh Thần Cung này làm tất cả các môn phái tham dự lần trước khắc sâu ấn tượng, hơn nữa về sau lại trở thành đệ tử nhà người ta.
Khi bọn họ bị sư phụ mắng thì bất kỳ môn phái này đều không chạy thoát được việc sư phụ lấy đám người Tinh Thần Cung ra nếu ví dụ tra tấn tinh thần.
Tinh Thần Cung ra mặt được hai lần, hai lần đều lấy đệ nhất, hơn nữa còn bày ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ của các đệ tử Tinh Thần Cung.
Bọn họ lại nhìn về Lý Thanh Thành biếng nhác thì cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn.
Mà áp lực khác của đệ tử các môn phái đó là đến từ sư phụ.
Lần tiên môn đại hội này trên cơ bản tất cả môn phái tham dự đều là các chưởng môn trưởng lão tự nhân xuất mã, long trọng như lần tiên tông đại bỉ vậy.
Bầu không khí giữa các đệ tử ở nơi chờ đợi lên đài bên cạnh đấu pháp đài ngưng trọng lên, chỉ có Lý Thanh Thành ngồi xếp bằng ở môt bên, trong miệng hừ hừ nhịp giống như tới chơi xuân vậy.
Trên khán đài, Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An liếc nhìn nhau chăm chú, Thẩm Hoài An tiện tay chọn một hòn đá nhỏ dùng ngón tay bắn ra chuẩn xác đánh lên đầu gối của Lý Thanh Thành.
Lần này đánh đau đến mức làm Lý Thanh Thành hít hà một hơi rồi nhanh chóng buông chân xuống thành thật ngồi thẳng.
Những đệ tử khác không rõ chân tướng nhìn thấy sắc mặt người của Tinh Thần Cung bỗng nhiên nghiêm túc, dường như còn mang theo sát khí. Tức khắc bọn họ càng khẩn trương hơn, có người nhát gan đến mức khi lên đài còn hơi lung lay người.
Cũng có đệ tử khá ưu tú không tin chuyện ma quỷ nhìn thấy những người khác khϊếp đảm thành cái dạng này bèn lập tức hừ lạnh.
“Nhìn các ngươi mất mặt xấu hổ như vậy.” Một đệ tử của Lôi Đình Môn khinh thường nhạo báng, “Sợ hãi đến vậy thì quỳ xuống đất xin tha đi, tới tham gia đại hội làm cái gì?”
“Người của Lôi Đình Môn luôn luôn kiêu ngạo quá mức, cũng không biết có thực lực kiêu ngạo hay không.” Nghe xong hắn nói thì có một đệ tử của môn phái khác cười lạnh châm biếm, “Lần tiên tông đại bỉ đợt trước cũng không biết có nhân vật nào kêu gào vây công sư huynh của người ta, kết quả là bị đánh đến tè ra quần đây.”
Người này vừa nói ra thì sắc mặt của Lôi Đình Môn và những đệ tử các môn phái khác đều tái nhợt.
Lần tiên tông đại bỉ trước có mấy chưởng môn các môn phái thay đổi quy tắc làm các sư huynh trụ cột môn phái nhà mình tiến lên nghênh chiến Lục Ngôn Khanh, kết quả là bị Lục Ngôn Khanh đánh đến mức không có sức trở tay.
Cuộc chiến này bị đánh thua làm mấy môn phái đó bị Tu Tiên giới chê cười một thời gian dài.
Hiện giờ hắn nhắc lại có khác nào giáp mặt đánh vào mặt những đệ tử này, còn thuận tiện cho Tinh Thần Cung trêu chọc giá trị thù hận một phen.
“Tốt, rất tốt, các ngươi cứ chờ đó cho ta.” Đồ đệ này của Lôi Đình Môn nói với vẻ lạnh lẽo thâm độc, “Chờ đến khi tiểu tử kia bị đánh đến người ngã ngựa đổ thì ta lại đến tìm các ngươi tính sổ!”
Lúc rút thăm, hắn và Lý Thanh Thành rút đúng cùng một tổ.
Chờ đến khi mấy trận vòng loại đánh xong thì cuối cùng cũng tới lượt Lý Thanh Thành và đệ tử Lôi Đình Môn lên sân khấu, hiện trường vốn có hơi ồn ào ầm ầm vang thì lập tức yên tĩnh hẳn.
Không biết từ bao giờ mà Tinh Thần Cung trở thành sự tồn tại gây chú ý hơn các các đại môn phái.
Ngay cả trên khán đài dành cho sư phụ, các đại chưởng môn trưởng lão cũng đều nín thở nhìn chăm chú vào trận đấu đầu tiên của Lý Thanh Thành.
“Tinh Thần Cung với Lôi Đình Môn, bắt đầu!” Người bên cạnh tuyên bố.
Đệ tử Lôi Đình Môn đi lên liền bày ra tư thế, hắn lớn tiếng nói, “Nhìn sự lợi hại của ta! Hỏa xà ---”
Hắn còn chưa nói xong thì bỗng nhiên đôi mắt mở to hơn rất nhiều, đồng tử run rẩy lên rồi sau đó ngã về phía sau ngất luôn trên đài.
Đối diện với đệ tử Lôi Đình Môn, Lý Thanh Thành chậm rãi thu lại tư thế.
“Không phải chứ, trước khi các ngươi luận bàn còn muốn đọc tên chiêu thức hả?” Lý Thanh Thành vừa đứng thẳng liền nghi hoặc hỏi, “Cố ý sao?”
Trên khán đài dành cho sư phụ, trước mắt đông đảo chưởng môn trưởng lão tối sầm lại.
--- Xong rồi, lại tới nữa.
Tinh Thần Cung lại bắt đầu tình huống nghiền áp hạ gục trong nháy mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.