Chương trước
Chương sau
Tây Vực là khu vực tương đối xa xôi, so với việc đi phương bắc còn xa hơn một ít
Đợt trước khi đi từ phương nam đến phương bắc là có thể nhìn ra được dọc theo hành trình đều có các đại thành giàu có, cuộc sống của các bá tánh cũng giàu sang và thịnh vượng.
Nhưng đi về hướng Tây Vực thì ngược lại, thành trấn trên đường càng ngày càng ít, càng ngày càng cũ nát. Thậm chí càng về sau có một chặng đường rất dài đều là hoang tàn vắng vẻ, địa phương lớn chỉ có thương đội đi lại tạo thành đường mòn mà thôi.
Tuy tốc độ của pháp bảo có thể so với phi cơ nhưng mọi người Tinh Thần Cung vẫn mất một chút thời gian đi đường.
Khu vực Tây Vực xa xôi, là khu vực hỗn loạn san sát với các tiểu quốc, thậm chí có không ít thành trấn tự lập vương, còn phức tạp hơn rất nhiều so với khu vực phía tây nam của Trung Nguyên.
Nơi Ngu Sở muốn đi đó là thành thị có Thánh Nữ ở, tên là Thánh Hỏa thành, cũng là một trong những cổ thành lớn nhất Tây Vực.
Tây Vực khô ráo nóng bức, nơi nơi đều là sa mạc, dường như toàn bộ đất trời đều nhuộm màu vàng của cát, ánh mặt trời chiếu xuống làm người không mở ra được mắt.
Mọi người Tinh Thần Cung cũng làm giống như trước đây, trước tiên là hạ pháp bảo ở bên ngoài thành, sau đó thay y phục của thường nhân và ngụy trang thành tiểu thương buôn bán hương liệu bình thường.
Ở chỗ này có không ít người sẽ che mặt che đầu để chắn hạt cát và ánh mặt trời, mọi người đều tập mãi thành thói quen. Cho nên mọi người không cần ngụy trang mà trực tiếp che mặt lại rồi ở ngoài thành chờ đợi kiểm tra.
Thủ vệ qua loa hơn so với hộ vệ ở Đế Thành nhiều, tùy tiện nhìn thoáng qua lệnh bài thân phận liền xua tay cho vào thành.
Vừa tiến vào Thánh Hỏa thành, tức khắc đoàn người bị hấp dẫn bởi cổ thành hoàn toàn mới lạ này.
So với khu vực Trung Nguyên thì phong cách thành thị ở Tây Vực hoàn toàn khác biệt.
Tuy rằng kiến trúc không tinh xảo bằng Trung Nguyên nhưng liếc mắt xem một cái liền có một loại cảm giác thô cuồng đại khí chỉ thuộc về sa mạc.
Thánh Hỏa thành là một trong những cổ thành lớn nhất, bên trong thành cực kỳ náo nhiệt, đám người chen chúc nhau không khác gì so với với Đế Thành.
Chỗ khác nhau nhất đó là cảm giác cực kỳ sâu sắc về vẻ riêng của dị vực, trên đường có người nắm lấy lạc đà đi qua, hoa văn vải dệt đặc thù của mỗi khu vực ở Tây vực phủ trên lưng lạc đà, trước ngực có lục lạc rung lên kêu linh linh.
Từ trên quần áo có thể nhìn ra được có một số người là người Trung Nguyên, y phục của người địa phương đều có đặc sắc riêng của nơi đó.
Trên đường phó có rất nhiều nữ tử Tây Vực trẻ tuổi mặc bộ váy có màu sắc rất tươi đẹp, có một số cô nương còn lộ ra cánh tay và xương quai xanh, dùng một loại ngôn ngữ khác cười nói với bằng hữu.
Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An đều hắng giọng rồi quay đầu đi. Còn hai người là Tiêu Dực thẳng nam như thiết và Lý Thanh Thành thích xem náo nhiệt nhất đang duỗi cổ ra nhìn cô nương người ta với vẻ tò mò thì bị các sư huynh mỗi người túm một người trở về.
Cốc Thu Vũ thì quang minh chính đại xem, không chỉ có như thế mà thậm chí nàng còn muốn mình cũng mua một bộ để mặc.
“Tìm được khách điếm dừng chân thì các con có thể ra ngoài chơi.” Ngu Sở cảm giác được các đồ đệ nóng lòng muốn thử nên mỉm cười nói.
Tinh Thần Cung tiếp tục đi theo dòng người hướng về phía trung tâm, bỗng nhiên Tiêu Dực hô lên, “Đó là cái gì?”
Mọi người ngẩng đầu thì nhìn thấy chính giữa trung tâm đường cái trong thành hình như có một pho tượng đưa lưng về phía bọn họ.
Nhìn từ phía sau lưng thì có vẻ như pho tượng này là một nữ tử có dáng người có đường cong.
Bọn họ chậm rãi theo dòng người đi tới, đi đến gần mới phát hiện đây là pho tượng nữ tử Tây Vực rất cao lớn.
Pho tượng che mặt ngồi quỳ ở trên cao đàn, nàng cúi đầu rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi tay đang nâng lên ở trước ngực, trong lòng bàn tay là ngọn lửa đang cháy.
Trước mặt pho tượng bày rất nhiều hoa tươi và cống phẩm, không ít người Tây Vực đều cúi đầu cầu nguyện với biểu cảm tôn kính.
“Đây là ai nhỉ?” Thẩm Hoài An nghi hoặc.
“Đây là Thánh Nữ đời thứ nhất của Tây Vực hơn một ngàn năm trước.” Bên cạnh có một người Trung Nguyên đi qua đường nghe được Thẩm Hoài An thắc mắc thì thấy nghi ngờ, “Ngay cả việc nơi đây là cố hương của Thánh Nữ cũng không biết, các ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Thẩm Hoài An vừa nhướn mày thì Lục Ngôn Khanh đã vội mở miệng. “Vị đại ca này, có vẻ như huynh rất hiểu biết, không bằng nói kỹ càng tỉ mỉ cho chúng ta nghe được không?”
“Thực ra không có gì để nói, sở dĩ Thánh Hỏa thành có tên là Thánh Hỏa thành đó là do trong tay pho tượng Thánh Nữ này có nâng Thánh Hỏa, nghe nói là người Tây Vực tin tưởng rằng thần tiên ở trên núi mang xuống.”
Người này nói tiếp, “Mà Thánh Hỏa này chỉ có thể cháy lên khi xuất hiện Thánh Nữ chân chính, hơn nữa chỉ cần tân thế hệ Thánh Nữ còn ở trong thành liền vĩnh viễn không tắt.”
“Chẳng phải Thánh Nữ vẫn luôn có sao?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc.
Người này lắc đầu.
“Bọn họ tin Thánh Nữ này là được sinh ra giữa sự thuần khiết của người và thần cho nên không phải ai cũng có thể làm.” Hắn nói, “Trước thế hệ Thánh Nữ này thì Tây Vực đã có khoảng 150 năm không xuất hiện Thánh Nữ, Thánh Hỏa này cũng tắt cả trăm năm nay rồi, mười mấy năm gần đây vì có tân Thánh Nữ xuất hiện nên mới bốc cháy.”
“Là như vậy sao……” Cốc Thu Vũ nói, “Thế đi đâu mới có thể nhìn thấy Thánh Nữ ạ?”
“Các ngươi tới đúng dịp đấy, ba ngày sau là Thánh Hỏa tiết, đến lúc đó Thánh nữ sẽ xuất hiện dạo phô đi qua mấy đại thành.”
Mọi người đi một đường nhìn ngắm cảnh tượng náo nhiệt xung quanh rồi bước vào khách điếm dàn xếp nơi ăn ở.
Tuy rằng đã thuê vài gian nhà ở nhưng sau khi mọi người để hành lý trong phòng mình thì vẫn chịu khó chen chúc trong phòng Ngu Sở.
“Sư tôn, người nói Thánh Hỏa kia là thật vậy chăng?” Thẩm Hoài An hỏi, “Nhân giới thật sư có ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt sao ạ?”
“Ta không quá quen thuộc Tây Vực nên cũng không xác định chính xác được.” Ngu Sở nói, “Hai ngày này tìm tòi nhiều một chút, ba ngày sau nhìn xem chi tiết của Thánh Nữ này sau.”
Mọi người đều đồng ý.
Lần ra cửa này khiến mọi người nhẹ nhàng hơn so với lần đi Đế Thành trước, sau khi buông đồ đạc thì mọi người liền tổ chức thành nhóm đi ra ngoài dạo phố.
Cốc Thu Vũ vừa ra khỏi cửa liền ngó nghiêng khắp nơi, nàng muốn mua chút phấn mặt và trang sức của Thánh Hỏa thành.
Đoàn người đi đi dừng dừng thì nhìn thấy trên lầu hai của vài căn lầu có vũ nữ che mặt lộ rốn và cánh tay đang nhảy điệu múa Tây Vực, dáng múa thật phóng khoáng và gợi cảm.
Cốc Thu Vũ còn muốn nhìn thêm thì bị các sư huynh da mặt mỏng cưỡng chế lôi đi.
Kết quả là khi đi tới đi lui thì mọi người phát hiện ở ven đường có bán quần áo của Tây Vực, trong đó có trang phục váy thiếu vải rất bắt mắt.
Đôi mắt Cốc Thu Vũ đều thẳng, đang muốn đi về hướng đó thì bị Thẩm Hoài An xách cổ áo mang đi, các sư huynh mỗi người ở một bên vây lấy Cốc Thu Vũ rồi nhanh chân đi khỏi con phố kia.
“Các sư huynh đúng là đồ nam nhân không có kiến thức!” Cốc Thu Vũ bị bắt ép trói đi nên nàng cực kỳ bất mãn, “Đều lớn đến từng này tuổi rồi mà ngay cả nữ nhân cũng không có, chỉ biết quản muội thôi!”
Các sư huynh: Cảm giác đầu gối bị trúng một mũi tên là chuyện gì xảy ra vậy?
“Sư tỷ, chúng ta là người tu tiên, sao có thể để tình cảm trói buộc được đây?” Lý Thanh Thành nghiêm trang nói, “Lại nói sư tỷ cũng nên nói nhỏ chút, nhỡ đâu ở chỗ này gặp được người quen thì làm sao bây giờ.”
Cốc Thu Vũ hừ một tiếng.
Tuy rằng nàng tức giận vì không thể mua được váy nhưng sau khi rẽ qua một con phố và được các sư huynh mua cho rất nhiều đồ ăn thì cũng không còn bực nữa.
Ban ngày mọi người mua được một đống đồ vật, buổi tối mới trở về khách điếm, vậy mà còn không ngăn được sự hưng phấn nên bắt đầu trò chuyện những gì được nhìn thấy và nghe thấy ngày hôm nay.
Ngu Sở đã sớm đi qua độ tuổi tò mò khi đến địa phương mới.
Nàng nghe các đồ đệ kể lại, cười như không cười nói, “Gần đây nhất Võ chưởng môn phái rất nhiều đệ tử đi Tu Ma giới thăm dò tin tức, bên kia sa mạc của Thánh Hỏa thành là biên giới của Tu Ma giới, nói không chừng các con có thể gặp được người quen đấy.”
Cốc Thu Vũ nghe thấy thế thì khuôn mặt nhỏ liền suy sụp.
Như vậy các sư huynh càng không thể để nàng mua những bộ váy ‘bại lộ’ xinh đẹp kia rồi, ôi!
Buổi tối, chờ đến khi màn đem buông xuống, thời điểm lạnh nhất gần như có thể chệnh lệch nhau đến cả một mùa, sau khi qua giờ Tuất, trên đường ngoại trừ thủ vệ tuần tra thì gần như không nhìn tới có mấy người.
Chờ đến đêm khuya; ba người Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực không chút tiếng động rời đi từ cửa sổ để đi tra xét Thánh Hỏa thành. Chỉ lưu lại Lý Thanh Thành và Cốc Thu Vũ ở khách điếm.
“Sư tôn, con cảm thấy năng lượng ở Thánh Hỏa thành này hỗn độn quá, linh khí và ma khí đều trộn lẫn với nhau.” Cốc Thu Vũ ngồi đối diện với Ngu Sở, nàng tò mò hỏi, “Nguyên nhân là do gần với Tu Ma giới sao ạ?”
Ngu Sở hơi gật đầu.
“Nơi có sinh mệnh lực càng thừa thãi thì đương nhiên linh khí càng mạnh. Nơi phàm nhân tụ tập thì năng lượng càng vẩn đục.” Ngu Sở nói, “Mà ma khí cơ bản là sinh ra từ nơi hoang vu. Nơi này được xem như là chỗ giao giới giữa hai loại năng lượng nên con cảm thấy hỗn độn là đúng.”
Hai thầy trò đang nói chuyện vui vẻ thì nhìn thấy Lý Thanh Thành đang ở một góc ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Cốc Thu Vũ không nhịn được gọi hắn, “Lý Thanh Thành, sư đệ đang làm gì vậy?”
“Đệ đang bày quẻ tượng.” Lý Thanh Thành nhắm mắt lại trả lời.
Cốc Thu Vũ hỏi, “Kết quả thế nào?”
Lý Thanh Thành mở to mắt, hắn nhìn về phía Cốc Thu Vũ và Ngu Sở rồi cười khổ.
“Sư tôn quả thực là quá nghịch thiên.” Hắn không biết phải nói sao, “Mỗi lần con muốn tính những việc có quan hệ với sư tôn thì về cơ bản là quẻ tượng đều sẽ bị ảnh hưởng lệch khỏi quỹ đạo, nhìn không ra nội dung ban đầu.”
“Ôi, ai bảo sư phụ của chúng ta lợi hại như vậy chứ.” Cốc Thu Vũ ghé lên bàn rồi lẩm bẩm, “Tỷ cảm thấy sư tôn còn lợi hại hơn Võ chưởng môn đấy.”
“Đệ cũng cảm thấy thế.” Lý Thanh Thành nghiêm túc phụ họa theo.
Ngu Sở bất đắc dĩ cười cười.
Đối với thế giới này mà nói, nàng là kẻ ngoại lai xâm nhập vào nơi đây, nàng muốn thay đổi cốt truyện vốn có thì không phải là ‘nghịch thiên’ hay sao, Lý Thanh Thành có thể nhìn rõ được mới là kỳ quái.
Một canh giờ sau, ba người Lục Ngôn Khanh mới từ cửa sổ trở về phòng.
“Thế nào rồi?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Lục Ngôn Khanh lắc lắc đầu.
“Từ toàn bộ đường phố ở cổ thành tới xem thì không phát hiện có cái gì không đúng, nếu có kỳ quặc thì hẳn là ở nơi càng kín đáo hơn.” Lục Ngôn Khanh nói, “Nếu cứng rắn muốn nói có chỗ nào không đúng thì trong thành có dấu vết của ma tu. Nhưng……”
Nhưng vốn dĩ là nơi này gần với Tu Ma giới nên có ma tu ra vào thì có vẻ như cũng không phải là việc khó có thể lý giải.
Các đồ đệ chỉ biết lần này bọn họ đến đây là muốn tìm biện pháp ngăn cản tương lai sẽ phát sinh đại nạn nên cái gì họ cũng không rõ ràng, chỉ có thể dùng tất cả khả năng để điều tra một lần.
Ngu Sở lại biết, nếu phải nói có kỳ quặc thì như vậy đó là bản thân Thánh Nữ.
Nói chung, huyết thống của Thánh Nữ nên là người của Tây Vực nhưng hôm nay vị Thánh Nữ này lại là hỗn huyết giữa yêu và người.
Chẳng qua Ngu Sở cũng không thể lập tức nói ra tin tức này cho các đồ đệ được, nàng không dễ giải thích chính mình làm thế nào biết đến.
Ngu Sở đành nói, “Một khi đã như vậy thì chúng ta chờ đợi Thánh Hỏa tiết hai ngày sau đi.”
Các sư huynh đều thi nhau rời đi, chỉ có Cốc Thu Vũ còn ngồi đối diện với Ngu Sở, nữ hài trẻ tuổi cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng xoắn xuýt.
“Nói đi, con muốn làm cái gì?” Ngu Sở nhìn về phía nàng.
“Sư tôn……” Ngu Sở không hỏi còn tốt, Ngu Sở vừa hỏi nàng là lập tức Cốc Thu Vũ làm nũng luôn, “Là con muốn mua bộ váy Tây Vực nhưng các sư huynh không cho con mua, nói là không tốt cho hình tượng môn phái gì gì đó. Nhưng con lại không mặc đi ra ngoài, trở về môn phái mới đổi chơi thôi……”
Đối với việc bọn họ tới từ khu vực kia mà nói thì váy của vũ nương Tây Vực đúng là hơi lộ.
Nhìn bộ dáng Tiểu Cốc đang rầm rì làm nũng, Ngu Sở cười cười.
“Vậy buổi sáng ngày mai con đi mua đi.” Nàng nói, “Mua xong trở về sớm một chút.”
Lập tức tinh thần của Cốc Thu Vũ tỉnh táo hẳn, lúc này mới vui vẻ rời đi.
Thực ra một đêm này Tinh Thần Cung không có ai ngủ.
Hiện tại bọn họ không cần mỗi ngày nghỉ ngơi, huống chi ra khỏi môn phái xa như vậy nên mọi người cũng không muốn ngủ chút nào, cơ bản là từng người đả tọa minh tưởng ở trong phòng.
Sáng sớm, Cốc Thu Vũ che khuất mặt, nàng mới đẩy cửa ra được một khe hở nhỏ thì nhìn thấy Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đang ở lối đi nhỏ làm Cốc Thu Vũ sợ tới mức đóng cửa lại.
Sau đó nàng mới nhớ tới, không đúng, nàng được sư phụ phê chuẩn rồi nên không cần thiết phải sợ như vậy chứ?
Thế là bên này cửa lại được đẩy ra, Thẩm Hoài An đứng ở bên ngoài đánh giá Cốc Thu Vũ, Cốc Thu Vũ ăn mặc che kín gọn ghẽ, vừa thấy là biết chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Sư muội lén lút muốn làm cái gì?” Thẩm Hoài An nhướn mày.
“Muội đi……” Cốc Thu Vũ vừa định trả lời thì lại cảm thấy chính mình không nên nghe lời như vậy, nàng nâng cằm lên, “Chuyện liên quan gì đến sư huynh? Muội được sư tôn đồng ý rồi, sư huynh không có tư cách quản muội.”
Nàng đẩy Thẩm Hoài An ra chuẩn bị đi ra ngoài.
Thẩm Hoài An trì độn vài giây thì bỗng nhiên phản ứng được bèn duỗi tay ra tóm lấy Cốc Thu Vũ.
“Có phải muội muốn đi mua váy hay không?” Thẩm Hoài An hoài nghi.
“Đúng vậy, sư huynh quản muội đi.” Cốc Thu Vũ hừ nói, “Sư tôn đã đồng ý rồi, không tin sư huynh đi hỏi người ý.”
Thẩm Hoài An mới không đi hỏi, hắn biết đây khẳng định là sự thật. Vốn dĩ sư phụ luôn nuông chiều nàng, nàng tỏ ra đáng yêu là có thể đạt được sự đồng ý.
Thẩm Hoài An muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể khô không khốc nói, “Vậy…… Vậy để huynh đi cùng sư muội được không?”
“Không cần! Sư huynh còn cho là muội mới mười tuổi đấy à.” Cóc Thu Vũ xua tay có lễ, “Muội sẽ mang đồ ăn ngon về cho các sư huynh.”
Không có biện pháp, Thẩm Hoài An bị cự tuyệt nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cốc Thu Vũ đắc ý dào dạt rời khỏi khách điếm.
Cốc Thu Vũ ngựa quen đường cũ đi ngang qua trên đường, rất nhanh đã tới cửa tiệm y phục mà ngày hôm qua nhìn thấy.
Nàng phát hiện y phục váy tuy có thuận tiện nhưng trang trí trên vải dệt đều thực bình thường.
Vì thế sau khi mua được mấy bộ thì nàng lại đi gần đó mua đặc sản Tây Vực là vải dệt và trang trí, nghĩ về sau khi nào trở về tự mình làm.
Sau khi mua xong quần áo, Cốc Thu Vũ lại đi mua một ít đồ ăn theo phong cách địa phương, lúc này mới chuẩn bị trở về.
Cốc Thu Vũ vừa đi vừa dừng xem náo nhiệt, trong tay còn cầm bánh kẹp thịt vừa đi vừa ăn.
Đúng lúc này khóe mắt nàng nhìn thấy ở hẻm nhò hình như có một bóng dáng hiện ra, là một động vật đi theo sau tiểu thương nơi nơi đánh hơi.
Ánh mắt đầu tiên của Cốc Thu Vũ nghĩ là chó con, sau đó nghĩ là mèo, cuối cùng mới phát hiện động vật nhỏ này có cái mặt thật dài, lỗ tai cũng hơi nhọn, hình như là một tiểu hồ ly màu nâu đỏ?
Lập tức lòng hiếu kỳ của Cốc Thu Vũ bốc cháy lên, nàng lén lút đi theo muốn xem nó định làm gì.
Hồ ly men theo chân tường đi tới đi lui, phía trước có người bán rong đang bán thịt chín thuận tay ném thịt thừa xuống dưới đất, tiểu hồ ly nhanh chóng vọt tới, cắn được miếng thịt xong liền chạy, một đường chạy vào hẻm nhỏ, hình như ngựa quen đường cũ.
Thịt bị người ném đi nhất định là thứ không thể ăn, nhưng tiểu hồ ly lại không ngại, một mình nó đi vào ngõ nhỏ thưa thớt người, sau đó buông thịt ra, ngồi xuống rồi giơ chân lên liếm lông.
Trong lúc liếm lông thì có một cái bóng che khuất từ trên xuống dưới, đột nhiên hồ ly phát hiện có người không tiếng động nào mà vây mình đến kín kẽ đang ngồi xổm ở phía sau mình, sợ tới mức nó dựng lông lên và lùi về sau vài bước.
“Ngươi ngươi ngươi không cần sợ hãi, ta không phải người xấu đâu!” Cốc Thu Vũ vội vàng nói.
Nàng kéo xuống khăn quàng cổ đang che lấy mặt mình, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn khác với người Tây Vực. Hơn nữa đôi mắt to vô hại và phúc hậu kia của nàng đúng thật là không giống người xấu.
Tiểu hồ ly vẫn căng chặt cả người nhìn chằm chằm vào nàng cho đến khi Cốc Thu Vũ lấy ra từng miếng bánh từ trong hộp đựng thức ăn rồi để trên mặt đất, đôi mắt của hồ ly bắt đầu phân thần nhìn chằm chằm vào đồ ăn đó, cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Cốc Thu Vũ phát hiện nó không phải là xem nàng mà là đang xem bánh kẹp thịt trong tay mình?
“Cho ngươi cho ngươi, đều cho ngươi hết.” Cốc Thu Vũ nhanh chóng để bánh đặt trên mặt đất trước mặt nó.
Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ một lúc rồi thả lỏng người bắt đầu nghiêng đầu cắn lên bánh và bắt đầu ăn.
Nó ở bên này ăn còn Cốc Thu Vũ ngồi xổm ở bên kia xem nó, cảm thấy thân mình của tiểu hồ ly thực gầy yếu, gần như không có mấy lượng thịt, nói da lông dán sát vào xương cốt cũng không sai.
Ôi, làm hồ ly ở Tây Vực cũng không dễ dàng a!
Nàng còn ở bên ngày ngẩn ngơ còn bên kia hồ ly đã ăn xong rồi ngẩng đầu nhìn nàng.
“Cái này ngươi cũng có thể ăn.” Cốc Thu Vũ vội vàng nói.
Vì thế tiểu hồ ly lại đến gần vài bước rồi vùi đầu ăn.
Hình như nó thật sự đói bụng thật lâu, cơ bản là những đồ ăn Cốc Thu Vũ mua đều bị nó ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, hồ ly lại ngẩng đầu nhìn Cốc Thu Vũ, thậm chí Cốc Thu Vũ có thể nhìn ra được trong ánh mắt nó mang theo cảm giác trông mong.
“Nếu ngươi còn muốn ăn thì ở chỗ này chờ ta, ta mua ít thịt về cho ngươi.” Cốc Thu Vũ vươn hai tay ra, “Muốn ăn sống hay ăn chín nào?”
Khi nàng nói sống thì ngón tay trái chỉa xuống đất, khi nói chín thì tay phải chỉa xuống đất, sau đó hai bàn tay ngửa ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Kỳ thật nàng cảm thấy tiểu hồ ly này có vẻ như thông nhân tính cho nên mới thử một chút mà thôi.
Không nghĩ tới thế nhưng tiểu hồ ly thật sự vươn móng vuốt ra đặt lên lòng bàn tay phải của Cốc Thu Vũ, ở trên đó còn để lại vết chân lấm đất màu xám.
Cốc Thu Vũ mở to hai mắt, nàng cũng không biết có phải trùng hợp hay không nhưng vẫn đứng lên.
“Ngươi chờ ta nhé!” Nàng dặn dò, “Ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Nàng trở lại đường chính và đi tìm một nhà bán thịt chín, đóng gói một phần thật lớn rồi chạy nhanh về.
Vừa tiến vào hẻm nhỏ thì Cốc Thu Vũ nhìn thấy tiểu hồ ly tránh ở sau vò rượu cạnh góc tường đang vươn đầu ra, nhìn nàng có vẻ như đang mong chờ.
“Thịt của ngươi tới rồi đây!” Cốc Thu Vũ nói.
Nàng đi tới rồi để thịt lên mặt đất, tiểu hồ ly vừa nhìn thấy nhiều thịt như vậy đôi mắt đều thẳng tắp, đầu đều chôn vào đống thịt ăn không ngừng.
Thân thể nhỏ bé như vậy mà nó có thể ăn được hết nhiều thức ăn đến thế.
Cốc Thu Vũ nhìn nhìn liền cảm thấy nó thật đáng yêu, chính là nó giống như thú con, cũng không biết một con hồ ly như thế nào lại sinh tồn được.
Hàng năm các đệ tử Tinh Thần Cung đều chung sống cùng với nhóm linh thú cho nên luôn theo bản năng có thiện ý đối với các động vật.
Hồ ly ăn hơn một nửa, cuối cùng ăn no căng, bụng nhỏ đều phình to, sau đó nó lại bắt đầu ngậm một góc thịt còn dư lại giống như hamster vậy.
“Sáng ngày mai ta lại đến mua đồ ăn cho ngươi là được, thịt để qua cả một đêm không tốt đâu.” Cốc Thu Vũ vội vàng nói.
Giống như hồ ly không nghe hiểu vậy, nó tiếp tục đại kế trữ lương thực của mình, còn thuận tiện cũng giấu đi thức ăn nó chưa ăn xong mà Cốc Thu Vũ đang để ở mặt đất, một chút cũng không lãng phí.
Cốc Thu Vũ gãi gãi đầu.
Cũng đúng, nếu thật sự tiểu hồ ly này có thể nghe hiểu được thì chẳng phải là động vật thành tinh sao?
Nàng chỉ có thể ở đây một thời gian ngắn, không có khả năng mỗi ngày đưa đồ ăn cho nó được.
Tiểu hồ ly giấu thức ăn xong mới xoay người muốn chạy đi theo bản năng. Nó chạy được vài bước thì hình như mới nhớ tới Cốc Thu Vũ, lại dừng chân rồi xoay đầu xem nàng.
“Đi thôi đi thôi, chú ý an toàn vào nhé!” Cốc Thu Vũ vội vàng vẫy vẫy tay.
Nghe xong những lời nàng nói, lúc này tiểu hồ ly mới quay đầu men theo góc tường rời đi.
Nhìn theo bóng hình của tiểu hồ ly đến khi biến mất, lúc này Cốc Thu Vũ mới rời đi hẻm nhỏ, nàng lại mua đồ ăn lần nữa, kết quả là mua được một nửa, vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của Thẩm Hoài An.
“Sao sư huynh lại tới đây?” Cốc Thu Vũ giật mình hỏi.
Thẩm Hoài An nhướn mày, “Sư muội có biết sư muội đã đi ra ngoài bao lâu rồi hay không?”
“Ồ……” Cốc Thu Vũ tự biết đuối lý.
Thẩm Hoài An duỗi tay ra nhận lấy đồ vật trong tay nàng, hai người trở về cùng nhau.
Cốc Thu Vũ vui vẻ phấn chấn kể, “Sư huynh có biết muội vừa mới gặp cái gì không? Là một con hồ ly! Muội hỏi nó muốn ăn thịt sống hay thịt chín mà nó còn biết lựa chọn đấy.”
“Hồ ly?” Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, “Sư muội vẫn nên cẩn thận một chút. Nơi này chỉ cách Tu Ma giới một sa mạc mà thôi, kiểu người nào cũng có, nhỡ đâu sư muội đụng phải yêu tu thì sao?”
“Hiện tại phong cách nói chuyện của sư huynh càng ngày càng không thú vị, giống như đại sư huynh vậy.” Cốc Thu Vũ lẩm bẩm, “Còn nữa, yêu tu sao có thể bị lăn lộn đến nông nỗi đi ăn cơm thừa canh cặn chứ? Muội thấy tiểu hồ ly đó sắp chết đói đến nơi.”
Thẩm Hoài An cũng không tranh đua với nàng, hắn duỗi tay đẩy cái ót của Cốc Thu Vũ rồi cười, “Được rồi, sư muội lợi hại nhất.”
Cốc Thu Vũ phiền nhất là Thẩm Hoài An chạm vào đầu nàng như vậy! Nề hà là Thẩm Hoài An quá cao nên nàng cũng không có biện pháp nào.
Sau khi hai người trở về, các sư huynh cũng thi nhau quan tâm, đương nhiên là Cốc Thu Vũ lại kể lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
Mọi người chỉ nghe cho náo nhiệt thôi nhưng Ngu Sở lại không khỏi nhướn mày.
Hồ ly? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Tiểu Cốc, hồ ly kia trông như thế nào?” Ngu Sở hỏi.
“Là một con hồ ly màu nâu đỏ ạ!” Cốc Thu Vũ lập tức trả lời.
“Màu nâu đỏ…… Đó chính là hồ ly bình thường.
Theo lý mà nói, trong những cuốn tu tiên thời trước thì hồ yêu cũng có một vị trí nhỏ trong đấy, hẳn đều là hồ ly trắng, còn màu đỏ mang cảm giác quá bình thường.
Còn nữa, tốt xấu gì cũng là một Thánh Nữ được người thờ phụng, không có khả năng đến mức ngay cả ăn cũng không có nên phải biến thành nguyên thể đi ra kiếm ăn chứ?
Ngu Sở nhanh chóng đánh mất ý niệm này của mình.
Hôm sau, Thánh Hỏa tiết chính thức bắt đầu.
Đây là một ngày hội long trọng, trước đó một ngày, trước cửa từng nhà đã mang hơi thở của ngày hội, tập tục Thánh Hỏa tiết là lấy tro than bôi lên trước cửa nhà, lấy này để cầu mong được che chở.
Còn trên đường phố, nơi nơi đều vẩy đầy cánh hoa màu đỏ, nghe nói là đóa hoa sinh trưởng ở trên Thần sơn và làm bạn với ngọn lửa.
Thánh Hỏa thành là cổ thành có Thánh Nữ nên đương nhiên sẽ là thành thị đầu tiên được du hành.
Mọi người Tinh Thần Cung đã đứng ở ven đường từ sớm cùng những người khác chờ đợi đội ngũ Thánh Nữ xuất hiện.
Theo mặt trời dâng lên cao lộ ra phần đầu khỏi tường thành của Thánh Hỏa Thành, lễ mừng cũng bắt đầu.
Toàn bộ đội ngũ mở màn chính là ba con voi, đi theo sau là lạc đà, sau đó là ngựa, trên thân thể của tất cả động vật đều vẽ đồ đằng cổ đại màu trắng.
Sau đó đến lượt đội ngũ được tạo nên từ con người, hai mươi người nâng một bình đài lớn, trên bình đài là Thánh Nữ trong truyền thuyết.
Đám người đều cuồng nhiệt gọi tên khiến mặt đất vang lên vì rung động.
Tại bên trong những tiếng hò hét kêu gọi như biển núi này, bỗng nhiên Ngu Sở bắt đầu hoài nghi chính mình.
--- Nếu đồ đệ cuối cùng của nàng là vị Thánh Nữ này thật thì chỉ bằng danh tiếng trong bản địa của nữ tử đó thì nàng có thể mang người đi được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.