Chương trước
Chương sau
Thời điểm Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh đi ra khỏi phòng thì ở trong viện; Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ đều dừng lại chuyện đang làm mà nhìn hai người không chớp mắt.
Chẳng sợ chuyện này Lục Ngôn Khanh và Ngu Sở đều không lộ ra nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, cho dù chỉ xem bầu không khí của Lục gia thôi cũng đã cảm thấy không đúng.
Người một nhà chân chính hòa hợp hẳn phải như người nhà của Thẩm Hoài An hoặc là người nhà của Lý Thanh Thành mới phải.
Bất luận phú quý vẫn là bần cùng thì người một nhà đều nên giúp đỡ lẫn nhau.
Khi một người thật sự để ý những người khác, dù không nói lời nào nhưng sự thật tình cũng sẽ xuyên thấu qua ánh mắt để truyền đạt ra tới.
Khi ở trong nhà Lý Thanh Thành, bọn họ có thể cảm thụ được đến sự thật tình của Lý Quang Viễn và Lý phu nhân, bởi vì Lý Thanh Thành nên thậm chí phu thê Lý thị yêu ai yêu cả đường đi, đều thật sự yêu thích các hài tử khác của Tinh Thần Cung.
Nhưng Lục gia lại không phải như vậy, Lục gia cho bọn họ cảm giác quá dối trá.
Hơn nữa Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh luôn lén nói chuyện nên ba người có đơn thuần đến đâu cũng sẽ nhận ra được có chuyện gì đó không đúng.
“Sư tôn, sư huynh.” Thẩm Hoài An trầm giọng, “Có chuyện gì cần chúng con làm thì hai người cứ mở miệng là được ạ.”
“Đương nhiên nếu sư huynh cảm thấy không muốn nói thì không nói ra cũng không sao.” Cốc Thu Vũ vội vàng bổ sung.
“Đúng đấy!” Tiêu Dực cũng phụ họa.
Lục Ngôn Khanh nhìn những đôi mắt quan tâm của ba sư đệ muội bèn không nhịn được cười cười.
“Không có chuyện gì đâu, mọi người không cần lo lắng như vậy.” Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên, “Về chuyện này thì trước đó huynh vẫn luôn không xác định được cho nên mới không nói cho các đệ, huynh vừa mới xác định thật giả cùng với sư tôn xong mới nói với mọi người được.”
Ngay cả Ngu Sở cũng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh, nàng không nhịn được khuyên, “Ngôn Khanh, nếu con không muốn nói thì nhất định không cần miễn cưỡng chính mình.”
“Sư tôn, con không miễn cưỡng.” Lục Ngôn Khanh nói, “Tinh Thần Cung mới là nhà của con, con nguyện ý chia sẻ với mọi người những chuyện này.”
Tạm dừng một chút, hắn lại cười cười, “Nói ra để mọi người còn quan tâm con chứ.”
Yết hầu của Ngu Sở lên xuống, nhất thời nỗi chua xót trong lòng dâng lên.
Nàng thu những đồ đệ này ngoại trừ Thẩm Hoài An ra thì kỳ thật khi chúng còn nhỏ tuổi đều sống không quá dễ dàng, bởi vì cơ duyên ngẫn nhiên trùng hợp mới bước vào Tinh Thần Cung.
Thực ra Ngu Sở vẫn luôn cảm thấy môn phái này thật kỳ lạ.
Môn phái khác có tôn chỉ là ngồi ổn vị trí trong Tu Tiên giới, là cướp đoạt lợi ích, là nỗ lực phi thăng.
Mà người của Tinh Thần Cung từ sư phụ đến đệ tử thì bản thân mọi người không có du͙ƈ vọиɠ lớn như vậy.
Những người khác đi tu tiên là vì phi thăng thành tiên, mà hài tử Tinh Thần Cung tu tiên chính là vì sống sót, sống sót thật tốt.
Cho nên các môn phái khác có giới luật nghiêm ngặt, thậm chí còn bắt đầu quản từ ẩm thực, làm các đồ đệ ăn thanh đạm để chậm rãi thoát ly phàm trần.
Ngày thường, những môn phái đó cũng chỉ có tu luyện, huấn luyện, ra ngoài rèn luyện, nơi nơi lấy thân phận người tu tiên để nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Nhưng đệ tử Tinh Thần Cung đều ăn ngon, mê chơi, tính tình trẻ con, gặp được những chuyện mới lạ cũng đều muốn chia sẻ cho nhau.
Bọn họ không giống như một môn phái mà giống một gia đình sau khi được chắp vá lên.
Sư tôn thì chán đời; đại sư huynh bị thân phụ mẫu đẩy tới con đường chết rồi về sau phải đi làm khất cái; nhị sư huynh cao ngạo nhưng trong lòng lại có kiếm đạo, tuy lưu luyến trong nhà nhưng lại không thể không tu tiên.
Còn có tam sư muội trước đây bị thân thích bán, về sau suýt chút nữa bị người gϊếŧ chết; tứ sư đệ được dã thú nuôi lớn; ngũ sư đệ và trưởng bối trong nhà bị chèn ép bắt nạt nên hắn lớn lên phải chịu rất nhiều áp lực.
Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ dường như đều không phải người bình thường có thể sinh sống cùng với phàm nhân, hoặc nhiều hoặc ít đều vô tình bị đẩy ra bên ngoài.
Ngay cả trong số các thầy, trò Thẩm Hoài An là người có bối cảnh và gia đình hạnh phúc nhất, lấy trình độ khi hắn mười bốn tuổi đã học được hết kiếm thuật gia truyền mà nói thì sau khi lớn lên, lấy sự tài tình và kiêu ngạo của hắn, dù thật sự có làm Võ lâm minh chủ thì cũng rất dễ dàng cảm thấy thất vọng đối với những người trong giang hồ chỉ có tài trí bình thường, ngay cả đối thủ đều không có.
Chẳng sợ Thẩm Hoài An tu tiên thì dưới sự vây quanh của các sư huynh chỉ có tư chất bình thường trong toàn bộ môn phái, dưới sự thiên vị của sư phụ thì có khả năng hắn sẽ càng kiêu ngạo nhưng tuyệt nhiên sẽ không vui sướng như bây giờ.
Nhưng không nghĩ tới đều là người xuất chúng không hợp chung đụng với nhiều người thế mà lại có cơ duyên trùng hợp ngẫu nhiên tụ lại với nhau, cuối cùng thật sự trở thành người một nhà.
Các sư huynh đệ cùng nhau thống khổ, trải qua những áp lực bọn họ cho nhau thấu hiểu, cho nhau chia sẻ, mà thời gian vui sướng nhất cũng được tạo thành cùng nhau.
Tình cảm như vậy nếu đặt ở trước kia thì Ngu Sở có nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Trước đây nàng coi thường tình cảm cũng là vì nhiệm vụ luân hồi gây ra. Trải qua nhiều nên vừa rồi mới có thể hiểu rõ những chuyện khảo nghiệm nhân tính trên thế giới này quá nhiều, tình cảm chân thành tha thiết mới thật sự là khả ngộ bất khả cầu.
Đối với nàng mà nói, Lục gia lạnh nhạt tính kế như vậy mới là thái độ bình thường.
Nhưng hôm nay nàng mới bừng tỉnh phát hiện tình cảm thuần túy trước đây nàng chưa từng dám tưởng tượng thế nhưng thật sự xuất hiện ở bên người mình, chặt chẽ quay xung quanh nàng.
Nhìn các đồ đệ có quan hệ tốt với nhau như vậy trong lòng nàng không nhịn được cũng mềm mại theo.
“Một khi đã như vậy thì vào trong phòng nói đi.” Ngu Sở cất lời.
Bốn người đi theo Ngu Sở vào phòng, Ngu Sở đóng cửa xong, quay đầu lại thì thấy các đồ đệ đã ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt trông mong chờ nàng, rất giống học sinh tiểu học đi học chờ thầy cô giáo.
Ngu Sở cong khóe miệng lên mỉm cười, nàng ngồi trên chủ vị rồi sau đó nhìn Lục Ngôn Khanh lần nữa.
Lục Ngôn Khanh nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Ngu Sở mới kể, “Buổi sáng hôm nay khi các con rời đi, ta đã dùng Thăm Hồn thuật với Lục phu nhân.”
“Trách không được bà ấy có biểu cảm hoảng loạn, hóa ra những chuyện trước đây đã bị người phát hiện nên mới khẩn trương như vậy đúng không ạ?” Thẩm Hoài An dò hỏi.
Ngu Sở hơi gật đầu.
“Sư huynh của các con nhớ tới những chuyện khi còn nhỏ, cảm thấy có cổ quái cho nên để ta đi tra xét, kết quả đúng là như thế.” Ngu Sở kể, “Dựa theo ký ức của Lục phu nhân, bởi vì có cơ duyên ngẫu nhiên nên khi Lục Ngôn Khanh còn nhỏ bọn họ có gặp được một người tu tiên đi ngang qua nơi này, đã biết thằng bé là hạt giống tu tiên cực tốt.”
Lúc ấy, người tu tiên kia rất xem trọng Lục Ngôn Khanh khi còn là hài đồng, thậm chí hy vọng dẫn hắn đi, đương nhiên là Lục gia không đồng ý, còn tưởng rằng kẻ này là lừa đảo nên vội vội vàng vàng trở về nhà.
Không nghĩ tới mới có nửa năm sau, chuyện hoàng đế đang tìm kiếm người tu tiên lại lưu truyền trong các đại gia tộc.
Ngoại trừ Lý gia bị lấy ra gϊếŧ gà dọa khỉ nên trải qua thực thê thảm thì cơ bản là các cựu thần khác của tiên đế đều cắt đi lợi ích to lớn của mình để đổi lấy kết cục lui quan về nhà an ổn.
Nhạc hoàng để kẻ này rất xảo trá, hai mươi năm trước lão mới năm mươi tuổi nên đầu óc càng linh hoạt. Đương nhiên là lão không có khả năng buông tha những cựu thần sống an ổn qua ngày như vậy nên phái bọn thái giám bên người tới cửa thăm hỏi từng gia tộc để cho bọn họ ra sức.
Hoàng đế uy hϊếp và khen thưởng được thuật lại từ miệng của thái giám, gia tộc hưởng ứng đầu tiên sẽ đạt được khen thưởng tối cao, mà gia tộc kém cỏi nhất sẽ bị trừng phạt.
Thái giám đi rồi, Lục Văn Đống và Lục phu nhân im lặng ngồi cùng nhau một lúc lâu.
Thủ đoạn giành được niềm vui của hoàng đế ngay ở trước mắt, nhưng cố tình là nhi tử độc nhất của bọn họ.
Lục Văn Đống thở ngắn than dài mấy ngày, Lục phu nhân liền khóc sướt mướt mấy ngày.
Ba ngày sau, hai phu thê hạ quyết tâm tiết lộ chuyện của nhi tử cho hoàng đế.
Bọn họ đã hạ quyết tâm nhưng gia gia nãi nãi và ngoại tổ ngoại tổ mẫu đang ở nơi khác lại không hề biết chuyện này.
Bất luận là gia gia Lục Hộ Bộ thượng thư hay phụ mẫu của Lục phu nhân đều rất yêu thích Lục Ngôn Khanh hồi bé, đều là ruột thịt nên càng yêu thích tiểu tôn tử không cách nào tả nổi.
Hơn nữa thân thích hai bên đều gặp qua tiểu hài tử, phu thê Lục thị đau đầu suy nghĩ tìm cách giải quyết nhưng đều cảm thấy nếu trực tiếp đưa Lục Ngôn Khanh cho người của hoàng đế mang đi thì bên này bọn họ không giấu được thân thích khác.
Vì thế Lục Văn Đống viết tấu chương, ý đại khái là phát hiện bệ hạ muốn hạt giống tu tiên, vừa vặn phát hiện khuyển tử nhà mình có tư chất này nên vừa vui sướng lại sợ hãi không thôi.
Vui sướng là có thể thay thế phụ thân tiếp tục đền đáp bệ hạ, sợ hãi là hổ ác không ăn thịt con, nếu trực tiếp đưa nhi tử tới chỉ sợ không có cách nào giải thích được với lão nhân trong nhà. Cuổi cùng sau khi đau đầu nghĩ cách cứu vãn thì quyết định ở ngày X làm hạ nhân mang hài tử cưỡi xe ngựa của thương đội trở về Giang Nam thăm người thân.
Nhạc hoàng đế vừa thấy thế lập tức mặt rồng phấn khởi.
Lão liền hiểu rõ ý của Lục Văn Đống, còn không phải không dễ giải thích đại nhi tử của chính mình ở đâu sao?
Dễ nói, lão phái một đội sát thủ tinh anh ngụy trang thành kẻ cướp đi đoạt hài tử không phải là được rồi?
Người của hoàng đế đã theo dõi trước khi đoàn xe xuất phát, cả một đường nhìn mấy thị vệ so le không đồng đều mang theo một rương hàng hóa cùng hài tử cộng thêm mấy tên nữ hầu, căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng.
Nhóm sát thủ đi theo chời đợi thời cơ, cuối cùng lựa chọn một thôn xóm bình thường tương đối lạc hậu để xuống tay.
Kết quả là sau khi gϊếŧ sạch người nhưng tiểu hài tử lại không thấy.
Lục gia nhận được hồi bẩm thì sợ hãi không thôi, vốn là muốn từ bỏ con mình để dành được sự thương hại và khoan dung của Nhạc hoàng đế, để Lục gia không bị tảng đá trưởng bối là cựu thần của tiên đế ép cho không thở nổi, kết quả hài tử mất, sinh tử chưa biết, nhỡ đâu hoàng đế giận chó đánh mèo lên Lục gia thì phải làm sao bây giờ?
Hoàng đế phái người ngồi canh nửa năm thì phát hiện hài tử Lục gia thật sự bị mất bèn giả mù sa mưa nhân từ ‘tha thứ’ Lục gia, cho khen thưởng phong phú ngang nhau.
Sau đó Lục gia trở thành tai mắt chôn giấu trong các gia tộc cựu thần cho Nhạc hoàng đế, Lục Văn Đống ai cũng giao hảo nhưng thật ra sau lưng không thiếu báo cáo với hoàng đế.
Các gia tộc khác càng xui xẻo thì Lục gia càng an ổn.
Ngu Sở nhìn đại khái ký ức này một lần, có một số việc là Lục phu nhân tìm đến, có một số là Lục Văn Đống nói cho bà ta.
Lục Văn Đống là nhi tử chính thức của Hộ Bộ thượng thư, còn Lục phu nhân chỉ là nữ nhi của một nhà phú thương bình thường ở Lạc Thủy Thành.
Năm đó hai nhà kết thân là bởi vì Lục Văn Đống xem trọng Lạc Thủy Thành, tưởng ở chỗ này phát triển. Khi đó phụ thân Hộ Bộ thượng thư của ông ta nhìn trúng không ít cô nương tốt tri thư đạt lễ nhưng Lục Văn Đống đều cự tuyệt, ngược lại lại đi thành thân với Lục phu nhân.
Bởi vì trong tất cả gia tộc phú thương nơi đây thì chỉ có Lục phu nhân dễ nắn bóp nhất, tâm tư nông cạn nhất, lại có tâm kế nhưng xa xa không bằng Lục Văn Đống.
Lục Văn Đống coi trọng của cải và tính cách dễ nắn bóp của Lục phu nhân, còn Lục phu nhân chỉ xuất thân từ con nhà giàu bình thường nên thứ muốn hướng tới nhất đó là vào trong vòng tròn của mệnh quan triều đình.
Tuy Lục gia đã từ quan nhưng với thân phận nhi tử của Hộ Bộ thượng thư nếu đặt ở trước đây thì căn bản sẽ không có liên quan gì tới bà ta.
Cái Lục phu nhân mê muội đó là tầng vòng tròn cao hơn mình sau lưng Lục Văn Đống mà ông ta là đại biểu, ảo tưởng chính mình là phu nhân của mệnh quan triều đình. Thế nên hai người liền một phách hợp lại với nhau, cùng cấu kết nhau làm việc xấu.
Sinh ra Lục Ngôn Khanh và khi tiễn đi, bọn họ đều không khổ sở cỡ nào.
Rốt cuộc thì nhi tử có thể sinh tiếp nhưng cơ hội để gia tộc cường đại chỉ có vài lần.
Chẳng qua dựa theo ký ức tới xem thì hình như ông trời đang trừng phạt bọn họ.
Khi Lục Ngôn Khanh ba bốn tuổi thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được nam hài này có mặt mày thanh tú đáng yêu, hơn nữa cực kỳ thông minh, hiểu chuyện lại nghe lời.
Sau khi tiễn hắn đi, đầu tiên là hai phu thê sinh ra một nữ nhĩ, vốn dĩ không phải nhi tử bọn họ đã thất vọng rồi, sau đó phát hiện đại nữ nhĩ kế thừa tính cách của Lục phu nhân, từ nhỏ đã rất ngang ngược, giống như trời sinh phản cốt vậy, có dạy dỗ như thế nào cũng không được.
Trong lúc này, Lục Văn Đống dần dần có địa vị vững vàng cũng nổi lên tâm tư vụиɠ ŧяộʍ có quan hệ với nhị phòng rồi sinh ra một nữ nhi tiếp.
Nhị phòng và nhị khuê nữ bị Lục phu nhân chèn ép quá tàn nhẫn nên hai mẫu nữ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, tính tình nhị nữ nhi khϊếp nhược ít nói, so với đại tỷ lại là hai cái cực đoan.
Lục Văn Đống và Lục phu nhân đều không thích hai nữ nhi này, mười mấy tuổi đã sớm liên hôn với gia tộc khác gả các nàng đi ra ngoài.
Cuối cùng song hỷ lâm môn, Lục phu nhân sinh một đôi long phượng thai, rốt cuộc cũng có nhi tử.
Kết quả khi long phượng thai lớn lên thì hai người phát hiện tính cách của tiểu nữ nhi khéo đưa đẩy lại nhiều tâm nhãn, nhi tử bị sủng quá mức cho nên chỉ biết ăn chơi trác táng.
Bốn hài tử không có một đứa có thể theo kịp Lục Ngôn Khanh.
“Cho nên Lục Văn Đống vừa nghe nói Ngôn Khanh còn sống, hơn nữa lúc gặp mặt nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của thằng bé lập tức vui mừng khôn xiết.”
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Ông ta cho rằng Lục Ngôn Khanh không nhớ rõ nhũng chuyện khi còn nhỏ, hoàng đế cũng đã chết nên không có người nào biết chân tướng sự tình, bọn họ lại biết từ nhỏ thằng bé đã nghe lời hiếu thuận cho nên vọng tưởng dùng thân tình bắt cóc thằng bé, muốn cho sư huynh các con nghĩ rằng năm đó là ngoài ý muốn, cứ như vậy dỗ dành thằng bé trở về nhà.”
Ngu Sở kể lại đại khái những việc nàng đã nhìn thấy một lần, có những việc làm quá ghê tởm quá xấu xa của hai phu thê bị nàng nói đơn giản hóa đi một ít.
Chỉ như vậy mà còn làm mọi người lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Này, này cũng quá không biết xấu hổ.” Thẩm Hoài An lẩm bẩm, “Hại đại sư huynh thành tình trạng này thế mà còn không biết xấu hổ làm sư huynh về nhà? Đây là thân phụ mẫu sao?”
Cốc Thu Vũ và Tiêu Dực nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.
“Sư huynh, sư huynh nói đi.” Tiêu Dực nói, “Sư huynh muốn xử lý đồ bại hoại này như thế nào?”
“Nếu muốn cho bọn họ đền mạng thì muội có thể ra sức.” Cốc Thu Vũ nói, “Gần nhất muội đã nghiên cứu phát minh ra An Hồn Khoái Nhạc châm, đảm bảo đối phương chết im hơi lặng tiếng, không có thống khổ.”
“Không được, sư huynh là người tốt như vậy thế mà sư muội để sư huynh mở miệng gϊếŧ người nhà của mình, chẳng sợ bọn họ trừng phạt đúng tội nhưng đối với sư huynh mà nói đó không phải là lựa chọn tốt nhất.” Thẩm Hoài An phân tích, “Huynh không hy vọng mấy người này đã chết vẫn còn làm yêu được, nên nghe sư tôn đi.”
Lục Ngôn Khanh không biết phải nói thế nào nên chỉ cười cười.
Hắn cũng phát hiện hình như mình chính là như vậy. Từ Nhạc hoàng đế đến Lục gia không có một tấc sắt trong tay, đúng thật là hắn không xuống tay được.
Nếu không phải bởi vì Lục gia phóng túng liên lụy cả một thôn làng vô tội và hạ nhân Lục gia mà chỉ muốn dùng sinh mệnh của hắn tới trao đổi thì Lục Ngôn Khanh đã có thể bình thản buông.
Nhưng sinh mệnh của người khác đã trộn lẫn với hắn, hắn không có quyền thay bọn họ lựa chọn tha thứ.
Bên này còn đang thương lượng thì bỗng nhiên mọi người cảm nhận được hơi thở của cường giả đang tới gần.
“Hẳn là đồ đệ của Võ chưởng môn tới rồi, các con đi ra tiếp đón đi.” Ngu Sở nói.
“Để con đi thôi.” Tiêu Dực nói.
Động tác của hắn là nhanh nhất, chưa đến chốc lát đã đưa ba đồ đệ Tu Thiên Phái đến.
Nếu nói Tu Tiên giới còn có thái độ ba phải cái nào cũng nói được đối với Tinh Thần Cung thì các đệ tử Tu Thiên Phái biết Ngu Sở và chưởng môn nhà mình đã trải qua Đế Thành chi biến từ đầu tới cuối nên thấm sâu được năng lực của Ngu Sở.
Ba người bọn họ lại đây ôm quyền vẻ rất tôn kính.
“Ngu chưởng môn, đã quấy rầy rồi.” Đệ tử dẫn đầu nói, “Phụng chưởng môn mệnh lệnh, chúng tại hà tới áp tải ma tu.”
Ngu Sở hơi gật đầu, lúc này ba người mới thối lui.
Chờ đến khi bọn họ đi thì Tiêu Dực nói nói, “Lúc tiếp đón người con có nhìn thấy xe ngựa của Lục Văn Đống cũng vào thành.”
Lập tức mọi người lại nhìn Ngu Sở. Lòng bàn tay Ngu Sở hạ xuống ý bảo bọn họ chờ đợi.
Qua một lúc sau, quả nhiên có gã sai vặt đi đến.
“Ngu chưởng môn, đại thiếu gia, lão gia của chúng tiểu nhân mời các ngài đi qua một chuyến ạ.” Gã sai vặt khách khí.
Gã cảm thấy bầu không khí trong viện không đúng lắm, mấy đồ đệ vây quanh Ngu Sở đều lạnh lùng nhìn chằm chằm gã.
Ngu Sở ngồi bên cạnh bàn cầm chén trà rồi nâng lên đôi mắt, “Để bọn họ tự mình lại đây.”
Gã sai vặt ngẩn ra, gã còn chưa gặp qua khách nhân nào kiêu ngạo đến vậy.
Gã cũng không dám nói gì, chỉ có thể chạy về bẩm báo lại với hai phu thê.
Trong chính đường, đôi mắt của Lục phu nhân thất thần còn Lục Văn Đống thì đứng ngồi không yên.
Nhìn gã sai vặt trở về, hai người đều nhìn lên, Lục Văn Đống nôn nóng hỏi, “Thế nào, Ngu tiên trưởng nói cái gì?”
“Ngu tiên trưởng, Ngu tiên trưởng nói……” Gã sai vặt nuốt nuốt nước bọt rồi nói nhỏ, “Ngài ấy mời lão gia và phu nhân tiến vào viện nói ạ.”
Trước mắt hai người tối sầm.
Đặc biệt là Lục Văn Đống, Lục phu nhân bị Ngu Sở trực tiếp dùng Tham Hồn thuật pháp dọa sợ, nhưng Lục Văn Đống từng tận mắt thấy Đế Thành bị lôi đánh.
Lúc ấy khi Đế Thành bị đánh ngay cả Lạc Thủy Thành còn có thể cảm nhận được chấn động đấy!
Hai người run rẩy không thôi, Lục phu nhân khóc thút thít, “Đều tại ông, ông nói ông có mưu toan gì mà một hai phải đưa người trở về mới chịu.”
“Không phải bà cũng giống vậy sao?” Lục Văn Đống chỉ trích, “Ta chưa từng nói muốn giữ người lại, đấy không phải là bà há mồm trước hả?”
Tai vạ đến nơi mà hai người chỉ biết trách cứ nhau, nhưng ai cũng không có biện pháp hóa giải cục diện hiện giờ.
Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống để chạy chữa, quyết định chút nữa cầu Lục Ngôn Khanh, hy vọng hắn có thể xem ở huyết thống thân tình mà bỏ qua cho.
Hai người run rẩy đi về đình viện, vừa muốn đi vào thì Cốc Thu Vũ lại ra từ tường sau chặn đường bọn họ.
“Lục thúc thúc, Lục a di.” Cốc Thu Vũ cười duyên, “Chuyện lớn như vậy sao chỉ có hai người các vị tới? Người một nhà muốn tới đông đủ, mới nói chuyện phiếm dễ dàng chứ.”
Xem ý tứ này của họn họ là muốn hai người gọi mẫu nữ nhị phòng và song bào thai đến đây?
“Được, được.” Lục Văn Đống nở nụ cười cứng đờ, lại để người đi gọi những người khác.
Một lát sau, mẫu nữ nhị phòng và song bào thai tới rồi, nhị phòng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn sắc mặt của song bào thai đã trắng bệch.
Chuyện vừa mới phát sinh cái gì bọn họ cũng không biết, chỉ là trong tiềm thức đã có nỗi sợ hãi đối với người của Tinh Thần Cung.
Cái này cũng chưa tính, Cốc Thu Vũ vẫn ngăn bọn họ.
Người của Lục gia vừa mới cảm thấy kỳ quái thì chỉ trong chốc lát Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đã trở lại, ở đằng sau là đông đảo bá tánh Lạc Thủy Thành tò mò đi đến.
Ở trong này có bá tánh bình thường và cũng có những kẻ nhà giàu khác. Trước mắt Lục Văn Đống và Lục phu nhân tối sầm, biết việc này là không thể chết già được.
Thấy có không ít bá tành đều tới, thậm chí ở phía sau còn nối dài mênh mông, lúc này Cốc Thu Vũ mới thả cho bọn họ tiến vào.
Người của Lục gia đồng loạt vào sân, đi vào cửa lớn đang rộng mở của chính sảnh thì nhìn thấy Ngu Sở đang ngồi trên chủ vị, Lục Ngôn Khanh đứng ở phía sau nàng, các đồ đệ khác ngồi ở hai bên, đồng loạt nhìn lại đây như hổ rình mồi, giống như đang phán quyết bọn họ vậy.
Chân của Lục Văn Đống và Lục phu nhân mềm nhũn, cũng không rảnh lo toàn bộ người đứng trong sân quan khán và thể diện của bản thân liền tức khắc quỳ xuống.
“Cảnh Tề, cha thực xin lỗi con, Cảnh Tề à, cha biết sai rồi!”
“Tề nhi, là nương nhất thời hồ đồ a.” Lục phu nhân khóc thút thít, “Năm đó trong nhà quá khó khăn, vì sống sót nên chúng ta mới không thể không ra hạ sách này mà!”
Hai phu thê kêu trời kêu đất làm những người khác của Lục gia xem đến ngây người, làm các bá tánh phía sau khe khẽ bàn tán, Tinh Thần Cung lại dùng những đôi mắt lạnh căm nhìn chằm chằm.
“Lục phu nhân.” Trên chủ vị, giọng nói của Ngu Sở vang lên làm hai người run rẩy. Nàng nhìn chăm chú vào nữ nhân đang quỳ và nói với giọng điệu lạnh băng: “Ngươi sẽ không quên rằng ta đã xem qua trí nhớ của ngươi nên biết ngươi có nói dối hay không chứ?”
Lời nói dối của Lục phu nhân há mồm liền ra, cái gì gọi là trong nhà quá khó khăn?
Phú thương gia cẩm y ngọc thực được coi là khó khăn, vậy Lý gia làm mười mấy miệng ăn chen chúc ở trong tiểu viện có cảm tưởng gì?
Lập tức hai người sợ hãi lên.
Ngu Sở lạnh lùng nói, “Nhiều khách qua đường như vậy đều muốn nghe xem hành động vĩ đại của hai vị đây, Lục lão gia và Lục phu nhân có thể kể rõ ràng cặn kẽ một chút không?”
Giờ khắc này, hai người cũng không rảnh lo thể diện và tương lai như thế nào, trước mắt có thể lấy được sự tha thứ của Tinh Thần Cung thì bọn họ mới có một con đường sống.
Không còn biện pháp, Lục Văn Đống cắn răng kể lại những chuyện năm đó.
Trong lúc ông ta kể mình bán tử cầu vinh như thế nào, hơn nữa là để che giấu sự thật còn đi cầu hoàng đế phái binh cướp đoạt hại chết cả người dân một thôn làng thì các bá tánh đều oanh động lên.
Ngay cả nhị phòng và song bào thai cũng không dám tin tưởng nhìn ông ta.
Rồi sau đó lại nói vốn dĩ hiện giờ bọn họ muốn Lục Ngôn Khanh về nhà thì có bá tánh thành thật thiếu chút nữa xông tới đánh ông ta.
“Tiên trưởng ở trên, tiểu nhân có việc bẩm báo!” Trong bá tánh có người hô lớn, “Lục gia vẫn luôn ức hϊếp chúng tiểu nhân, đệ đệ của tiêu nhân làm việc lặt vặt ở nhà bọn họ mấy tháng không chỉ bị cắt xén tiền công mà còn bị đánh chửi vô cớ ạ!”
“Tiểu nhân cũng có việc bẩm báo, Lục gia cố ý ác ý cạnh tranh, chèn ép làm đóng cửa không ít cửa tiệm ạ!"
“Tiểu nhân cũng ---”
Lục gia ở Lạc Thủy Thành tác oai tác quái nhiền năm, lại còn cấu kết với quan phủ nên bá tánh có khổ không thể nói. Hiện giờ tường đổ mọi người đẩy, lại có tiên trưởng tọa trấn nên mọi người đều mồm năm miệng mười mà kể những cọc hành vi phạm tội của Lục gia.
Ngoại trừ hai mẫu nữ nhị phòng khϊếp nhược bị chèn ép ra thì trong Lục gia, ở bên trên thì từ phu thê Lục Văn Đống đến đại nữ nhi và song bào thai, ở bên dưới thì có nha hoàn gã sai vặt đều ở bên ngoài bắt nạt người khác, hơn nữa đều tập mãi thành thói quen.
Từng câu từng chữ qua lời kể của các bá tánh từ phía sau xông lại đây, giống như sóng lớn quay cuồng, ép tới mức lưng của Lục gia càng ngày càng thấp, căn bản không dám ngẩng đầu.
Ban đầu bọn họ muốn cầu xin Lục Ngôn Khanh nhưng theo những lời nói của các bá tánh thì lời xin lỗi của bọn họ giống như có vẻ yếu ớt mỏng manh hẳn.
Không cần Ngu Sở mở miệng, nước miếng của các bá tánh đều có thể làm bọn họ chết đuối.
Chờ đến khi tình cảm xúc động của quần chúng không sai biệt lắm thì Ngu Sở mới giương mắt lên.
Nàng nói, “Các vị cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?”
Các bá tánh có người kêu gϊếŧ bọn họ, treo cổ bọn họ, hay những lời nói linh tinh khác.
Ngu Sở nhàn nhạt nói, “Không thể sử dụng hình phạt riêng, lạm dụng quyền lực như vậy có khác gì Lục gia đây?”
Vốn dĩ Lục gia đang tuyệt vọng lại ngẩng đầu lên.
Bọn họ cho rằng Ngu Sở muốn đại phát từ bi, vì tâm lý khỏe mạnh của Lục Ngôn Khanh mà buông tha bọn họ.
Kết quả, Ngu Sở lại nói tiếp, “Hôm qua tân đế mới kế nhiệm, quá hai ngày hẳn là có thể phái người tới. Bọn họ phạm vào tội thì nên từ quan phủ tới phán xử.”
Lục Văn Dống không khỏi lảo đảo.
Ông ta làm sao không biết tân đệ hiện giờ chính là mấy người tu tiên này đỡ lên vị trí đó?
Để tân đế phái người tới, không nói những người khác, ông ta và phu nân sẽ dữ nhiều lành ít.
Tình cảnh này có vẻ hơi quen mắt. Còn không phải lúc trước ông ta sợ trực tiếp tiễn nhi tử đi sẽ có ảnh hưởng không tốt cho nên mới giả mù sa mưa làm hoàng đế xuất binh tới đuổi theo sao.
Hiện giờ giống như chỉ là bị Ngu Sở thay đổi lại thân xác.
Lục Văn Đống thân thiết cảm nhận được ý muốn làm bọn họ chết của Ngu Sở, nàng cực kỳ muốn. Nhưng sợ ảnh hưởng không tốt cho nên mới giả mù sa mưa làm quan phủ ra tay.
Mượn đao gϊếŧ người này ông ta thật sự quen thuộc a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.