Chương trước
Chương sau
Bên kia, Lạc Thủy Thành.
Ba người Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ vừa đi dạo phố vừa mua đồ vật, gặp được quán ven đường sẽ một một ít đồ ăn đồ uống, cả ba đều rất vui vẻ.
Bọn họ rất ít có cơ hội được đi chơi những nơi khác nhau, tuy đối với người tu tiên mà nói ở trên núi tu luyện mười mấy năm vài chục năm đều là bình thường nhưng các đồ đệ của Tinh Thần Cung đều có mặt trẻ con, nếu có cơ hội thì thực ra bọn họ rất thích ra ngoài chơi.
Ba người đi xuyên qua dòng người đông đúc, bỗng nhiên Cốc Thu Vũ đang cầm hồ lô đường dừng bước lại.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực quay đầu nhìn về phía nàng.
Cốc Thu Vũ nhăn lại lông mày.
“Hình như có gì đó không đúng lắm.” Nàng lẩm bẩm, “Sao muội lại cảm giác được một tia ma khí rất nhỏ nhỉ?”
“Cái gì?” Thẩm Hoài An và Tiêu Dực liếc nhìn nhau một cái, hai người cho nhau ánh mắt rồi lại nhìn về phía nàng. Thẩm Hoài An hỏi lại, “Tiểu Cốc, muội xác định không?”
Dường như trời sinh Cốc Thu Vũ rất mẫn cảm với ma khí. Nếu nói năm đó lần đầu tiên nàng gặp ma tu Ân Quảng Ly còn không cảm giác được gì.
Nhưng lúc này đây, sau khi nàng cảm nhận được sự tồn tại của ma khí ở Đế Thành thì rốt cuộc khó có thể quên đi loại năng lượng này, chẳng sợ ma tu cố ý áp chế ma khí của bản thân thì Tiểu Cốc cũng nhận ra được.
Cốc Thu Vũ nghiêm túc cảm thụ một lúc rồi nói, “Không sai, trong thành có ma tu.”
Này……
Ba người nhìn những người qua đường rộn ràng nhộn nhịp ở xung quanh, trong nhất thời thấy khó khăn.
Lạc Thủy thành là một thành lớn ở phụ cận Đế Thành, trong thành có rất nhiều người đi lại, nếu thật sự có ma tu trộn lẫn trong đó thì một phần là rất khó tìm được, một phần nữa là nếu như động thủ thì dễ dàng ngộ thương người thường.
Cốc Thu Vũ nghĩ nghĩ, “Muội có chủ ý.”
Nàng lấy ra một lá bùa, khác với lá bùa bình thường, cổ văn trên lá bùa ở tay nàng là màu tím, đúng là Tầm Ma phù cực kỳ khó chế tác.
Cốc Thu Vũ chắp tay trước ngực, Tầm Ma phù bị thiêu đốt trên đầu ngón tay nàng, cổ văn màu tím phát ra ánh sáng bay lên không trung sau đó chợt biến mất không thấy.
“Tầm Ma phù có thể đi theo ma khí tìm được ma tu.” Cốc Thu Vũ giải thích, “Chờ một lát xem có thể bắt được mục tiêu hay không.”
Mới vừa rồi ba người không biết trong thành có ma tu, hiện giờ đã biết thì mọi người dừng lại đứng ở một góc phố như đang nói chuyện phiếm, thực ra là chờ Tầm Ma phù phát huy tác dụng.
Chỉ trong chốc lát Cốc Thu Vũ mở miệng, “Có rồi.”
Nàng vươn tay chỉ về phía trước, “Hẳn là ở con phố phía trước kia, tới gần phụ cận cao lầu đi.”
“Đi.” Thẩm Hoài An trầm giọng.
Cầm Uyển Lâu là một kiến trúc dân dụng cao nhất trong Lạc Thủy thành, trong lâu có tửu quán ở đại đường, trên lầu có phòng xép phòng đơn khác nhau, các khách nhân có thể tới nơi này uống một bầu rượu và tâm sự chuyện đứng đắn. Hoặc cũng có thể xem vũ nữ khiêu vũ.
Tầng cao nhất có giá cao nhất nhưng tầm nhìn và hoàn cảnh đều tốt nhất, là nơi Lục Cảnh Thụy thích nhất.
Hơi một tí là hắn hay gọi mấy con nhà giàu khác tới nơi này tìm hoan mua vui và nghe những người khác nịnh bợ.
Nhưng hôm nay trong phòng chỉ có song bào thai của Lục gia.
Lục Cảnh Thụy xụ mặt ngồi còn Lục Tư Diệu ngồi ở bên kia vẫn luôn trừng mắt với hắn ta.
“Lúc này huynh còn tới đây uống rượu nữa, huynh thật là không có chí khí gì hết!” Lục Tư Diệu bất mãn, “Nhỡ đâu đại ca sẽ trở lại thì sao, về sau trong nhà khẳng định sẽ cho huynh ấy kế thừa……”
“Đại ca đại ca cái gì, muội đừng có kêu suốt như vậy, phiền chết được.” Lục Cảnh Thụy bực bội sẵng giọng, “Huynh mặc kệ, dù sao có huynh ở đây một ngày thì hắn ta sẽ không vào được cửa của Lục gia đâu!”
“Nếu cha nương không nghe lời huynh thì sao?” Lục Tư Diệu nhướn mày.
“Huynh đây sẽ uy hϊếp hai người, huynh sẽ nói huynh muốn nhảy từ mái nhà này xuống tự sát, huynh muốn ---” Lục Cảnh Thụy giả vờ hướng về bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lục Tư Diệu biết hắn ta không có lá gan này nên mới dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn.
Không nghĩ tới Lục Cảnh Thụy vừa nhìn xuống thì thấy đường phố dưới lầu có ba người Tinh Thần Cung đang đi ngang qua.
Hắn ta lập tức vui vẻ, ở trên lầu phất tay gọi với xuống, “Cốc muội muội, Tiểu Cốc muội muội!”
Không biết có phải giọng nói quá nhỏ hay do phía dưới quá ồn ào hay không mà ba người Cốc Thu Vũ vẫn chưa nghe thấy.
Lục Cảnh Thuỵ nghĩ nghĩ, dứt khoát chạy xuống dưới lầu, Lục Tư Diệu gọi hắn ta thế nào cũng không được nên đành phải đi theo ca ca của mình.
Cầm Uyển Lâu ở ngay giữ Lạc Thủy thành, bên cạnh nói có ba con đường chính. Song bào thai đi ra khỏi lâu, Lục Cảnh Thụy ngó trái ngó phải, cuối cùng lại tìm được bóng dáng của ba người Tinh Thần Cung.
Trên đường đều là người, Lục Cảnh Thụy chen vào dòng người trên phố được một nửa thì bỗng nhiên cảm thấy mình đi tay không không được tốt lắm nên thuận tay mua cậy quạt dành cho nữ tử ở ven đường, lúc này mới tiếp tục chen lấn về hướng bên kia.
Nhìn thấy cũng chỉ cách có năm sáu mét xa nên Lục Cảnh Thụy mở miệng gọi, “Cốc muội muội, Tiểu Cốc muội muội --- Các vị tiên trưởng!”
Lúc hắn gọi Cốc Thu Vũ còn không có chuyện gì nhưng đến khi câu tiên trưởng vừa ra thì không chỉ có ba người Tinh Thần Cung quay đầu lại mà đám ma tu xen lẫn bên trong dòng người qua đường cũng đồng loạt quay đầu lại!
Bốn gã ma tu này không xác định được người tu tiên phía sau bọn chúng là trùng hợp hay không nhưng ba sư huynh muội quay đầu nhìn Lục Cảnh Thụy xong, đến khi quay đầu lại theo bản năng nhìn thẳng vào đám ma tu đang đứng cách một đám người qua đường.
Bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau biết là có chuyện gì xảy ra.
“Đi!” Ma tu thấp giọng nói.
Trong đó có một gã không biết ném mạnh cái gì xuống mặt đất mà tức khắc có làn khói đen tản ra, người đi đường trên con phố này không biết đã xảy ra chuyện gì nên rối loạn hết lên.
Thẩm Hoài An nhanh chóng quyết định, mũi chân của hắn chĩa xuống đất rồi bay lên, trường kiếm vung trên không trung, lực kiếm phong mạnh mẽ lập tức thổi bay khói đen.
Nơi này có rất nhiều dân thường cho nên Thẩm Hoài An chỉ dùng kiếm phong đơn thuần, bằng không một khi dùng kiếm khí là đủ máu chảy thành sông.
Ma tu vừa thấy biết rằng không xong nên tức khắc muốn bay lên chạy trốn thì nghe được bên tai truyền tới tiếng huýt sáo nhẹ nhàng bay bổng.
Ở thời điểm bọn chúng không chú ý thì tiểu trùng màu đen đã bò lên trên cổ của bốn gã rồi đột nhiên cắn một cái --- Tức khắc bốn gã ma tu co rút lại.
Các bá tánh chạy trốn khắp nơi tránh ở trong các tiệm gần đó, cuối cùng làm trên đường trống không chỉ để lại ma tu, thấy gân xanh trên cổ của bốn gã ma tu nổi lên, bọn chúng trừng mắt nhìn ba người Tinh Thần Cung ở đối diện với vẻ không thể tin được.
“Như, như thế nào có khả năng ---” Trong đó có một gã ma tu cắn răng nói, “Tu tiên giới sao lại có độc tu, độc tu cao cường như vậy……”
Lại nói trước đây, tuy rằng trong số những người tu tiên cũng có người tu độc nhưng tương đối ít. Mấu độc tu được cam chịu là kẻ mạnh nhất đều thuộc người của Tu Ma giới.
Đấy là chưa nói đến về cơ bản ma tu hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tu độc và ám khí, vận dụng phương diện này giống như là vô luận người tu tiên tu cái gì cũng sẽ phải học pháp bảo và bùa chú vậy.
Cốc Thu Vũ có thể ám toán bọn chúng không gây tiếng động nào, trình độ này làm đám ma tu không thể tin được.
Thẩm Hoài An và Tiêu Dực người trước người sau lấp kín đường thoát thân của đám ma tu đang không nhúc nhích được còn Cốc Thu Vũ đi tới trước mặt ma tu.
Song bào thai ở bên vây xem cũng không biết xảy ra chuyện gì còn chen qua đám người rồi đi tới.
“Các vị đây là đang làm gì vậy?” Lục Cảnh Thụy nghi hoặc.
“Câm miệng, ngu xuẩn.” Thẩm Hoài An không kiên nhẫn quát.
Ở Lục phủ là xem mặt mũi Lục Ngôn Khanh mới tỏ vẻ hữu hảo đối với thân thích kỳ kỳ quái quái đó của hắn, nhưng Thẩm Hoài An không nghĩ tới bào đệ của Lục Ngôn Khanh lại ngu xuẩn đến tình trạng này.
Đều cùng một cha nương sinh mà sao lại có thể khác biệt lớn như vậy?
Từ sau khi Thẩm Hoài An lớn lên tính tình rất ít táo bạo như trước kia nhưng hôm nay cách làm ngu xuẩn của Lục Cảnh Thụy khiến người có cảm giác không hít thở nổi.
“Này, ngươi ---”
Lục Cảnh Thụy còn muốn nói gì đã bị Lục Tư Diệu kéo lại, lúc này nỗi tức giận bất bình mới thu lại rồi trừng mắt nhìn Thẩm Hoài An.
Bên này, Cốc Thu Vũ ngồi xuống rồi nhìn chăm chú vào mấy gã ma tu này.
“Chỉ có bốn người các ngươi sao?” Nàng tra hỏi, “Các ngươi còn có đồng bọn không, vì sao lại xuất hiện ở Lạc Thủy thành?”
Thân thể và ma lực của mấy gã ma tu này bị phong bế tạm thời nhưng đối mặt với lời chất vấn đó thì bọn chúng vẫn cười lạnh không nói một lời.
Cốc Thu Vũ nhìn chăm chú vào biểu lộ của bọn chúng, nàng nở nụ cười.
“Được thôi.” Nang yếu ớt nói, “Ta thích xương cứng như các ngươi vậy.”
Cốc Thu Vũ lấy ra cây sáo bắt đầu thổi khúc.
Âm hưởng vang lên mang theo tiếng cười dị vực bé nhỏ, con bướm giống kẹp tóc trang trí sau búi tóc của Cốc Thu Vũ bỗng nhiên giương cánh sống lại, nó bay múa dưới ánh mặt trời, cánh bướm tản ra ánh sáng giống như cầu vồng không ngừng lưu chuyển.
Lúc này con bướm xinh đẹp đậu trên phần đầu cây sáo của Cốc Thu Vũ.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám ma tu, Cốc Thu Vũ liếc nhìn đầu sáo ngọc, lập tức bốn người hoảng sợ kêu rên.
Bọn chúng cũng biết con bướm này lợi hại.
Chỉ cần nó vỗ cánh là bột phấn chứa độc tố trên người nó đủ để cho bốn người bọn chúng thống khổ muốn chết, hơn nữa không có thuốc nào cứu được.
“Có có! Trong thành còn có hai người khác!” Gã ma tu gần nhất vì quá sợ hãi bèn lớn tiếng khai, “Chúng ta ở phụ cận Đế Thành nên tránh được, chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, thật sự không lừa ngươi, ngươi ngươi ngươi đừng run tay, mau cất nó đi đi!”
“Các ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Hoài An nhíu mày.
Ma tu lại im lặng, như thế nào cũng phải để Cốc Thu Vũ uy hϊếp gã một lần nữa thì gã mới run rẩy nói, “Truyền nhân của Lâm gia bị bắt nên chúng ta phải về Tu Ma giới truyền tin tức……”
Gã còn muốn nói gì nữa thì ở giây tiếp theo, người ở hai bên đều cùng nhau ngẩng đầu.
Trên bầu trời bỗng nhiên có tiếng sấm chớp lóe sáng, có một ma tu mặc y phục đen tuyền dẫn theo tia chớp ở bàn tay, người lơ lửng giữa không trung còn chưởng phong là lôi long đan xen nhau rít gào từ không trung bổ xuống phía dưới!
Toàn bộ vùng đất của Lạc Thủy thành đều chấn động, không trung phát ra tiếng vang lớn.
Một phút trước khi tiếng sấm chớp vang lên, trong viện phủ đệ của Lục gia, Lục phu nhân bị thuật pháp khống chế rùng mình một cái rồi bỗng nhiên thanh tỉnh.
Bà ta liên tục lùi về sau vài bước rồi ngã xuống đất, Lục phu nhân ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu Sở mặc y phục trắng vẫn ngồi bên bàn đá, biểu cảm của nàng thờ ơ lạnh lùng, trong tay nắm chén trà như thể chưa hề phát sinh chuyện gì.
Lục phu nhân vươn cánh tay run rẩy chỉ vào Ngu Sở.
“Ngươi, ngươi…… Không, ta……” Bà ta khϊếp sợ quá mức, cả người thất thần, “…… Không có khả năng, ta, ta không có……”
Tiếng ầm vang thật lớn như đang nổ tung bên tai bà ta, Lục phu nhân hét lên một tiếng, bị dọa đến mức tỉnh táo lại, toàn bộ nền đất dưới tay bà ta lảo đảo, trong nhất thời không phân biệt được đây là cảnh trong mơ hay hiện thực.
Bà ta đã toàn toàn mất đi sự đúng mực, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngu Sở giống như Ngu Sở là hồng thủy mãnh thú gì vậy. Bà ta liên tục lui về phía sau mấy bước rồi bò dậy chạy khỏi viện.
Ngu Sở vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, nàng giương mắt lên nhìn về đám mây tản ra vì bị sét đánh nơi chân trời, cuối cùng vẫn chưa động.
Bên kia, Lục phu nhân bước lảo đảo vào chủ viện, vừa đúng lúc đại nha hoàn sốt ruột chạy tới.
“Phu nhân, Cầm Uyển Lâu bên kia không biết vì sao xuất hiện dị tượng lôi điện, giống như bổ cả tầng lâu nứt ra vậy!” Nha hoàn kể, “Tiểu tiểu thư vừa mới nói nàng đi Cầm Uyển Lâu tìm thiếu gia, cũng không biết hiện tại còn ở bên kia hay không nữa.”
Lúc nha hoàn nói nửa câu đầu thì có vẻ như Lục phu nhân không nghe thấy, cho đến khi bà ta nghe được nửa câu sau thì Lục phu nhân như đi vào cõi thần tiên bỗng nhiên tỉnh táo lại rồi nhấc chân chạy ra phía ngoài phủ, nha hoàn gã sai vặt ở phía sau chậm một nhịp nên vừa gọi phu nhân vừa chạy theo bà ta.
Lục phu nhân mơ mơ màng màng chạy về hướng Cầm Uyển Lâu, bà ta vừa chạy vừa nhìn hai bên tìm kiếm bóng dáng của hài tử, các bá tánh thì chạy hướng ngược lại với bà ta.
Bà ta bối rối gọi, “Cảnh Thụy, Cảnh Thụy!”
Mắt thấy con đường này mới chạy được một nửa thì đã thấy Cầm Uyển Lâu sụp đổ một nửa, trong lòng Lục phu nhân đều sắp nát.
“Nương!” Đúng lúc này đối diện vang lên giọng nói của Lục Cảnh Thụy.
Lục phu nhân hốt hoảng ngẩng đầu thì nhìn thấy song bào thai đang cực kỳ chật vật chạy tới.
“Cảnh Thụy!”
Lục phu nhân vươn tay ôm chặt lấy nhi tử của mình, lúc này trái tim của bà ta mới buông xuống, mới có tâm tình nhìn đến nơi khác.
“Nơi, nơi này phát sinh cái gì vậy?” Bà ta lẩm bẩm.
“Không biết, chúng con……” Lục Tư Diệu đứng ở bên cạnh chưa nói xong thì nền đất lại chấn động tiếp, người đang chạy trốn trên đường đều bị té ngã một cái.
Ba mẫu tử cũng bị ngã ngồi bệt dưới đất, bọn họ ngơ ngác ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh sáng chói mắt trên bầu trời đang lóe lên, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đang nghênh địch, dây dưa với hai gã ma tu không ngừng.
Qua cách đánh nhau đều nhận ra được ở phía ma tu bọn chúng muốn làm gì thì làm còn phía Thẩm Hoài An và Tiêu Dực rõ ràng là thu bớt sức lực vì lo sợ hủy hoại thành thị, thương tổn tới bá tánh.
Phải biết rằng chưa cần nói đến Tiêu Dực mà ngay cả Thẩm Hoài An dùng một kiếm quét xuống thì chắc chắn ma tu sẽ không có và nửa cái Lạc Thủy Thành cũng sẽ không có.
“Cố gắng hết sức lưu người sống!” Trên mặt đất, Cốc Thu Vũ trông coi đám ma tu còn lại lớn tiếng hô.
Giữa không trung, mỗi lần pháp bảo và thuật pháp của bốn người giao nhau đều sẽ truyền tới tiếng vang nặng nề thật lớn khiến kiến trúc dưới chân chấn động lên.
Thẩm Hoài An ra chiêu được vài lần thì bỗng nhiên hắn thu kiếm rồi hạ xuống trở lại bên người Cốc Thu Vũ.
“Sư muội làm đi!” Thẩm Hoài An trầm giọng, “Trong thành huynh không phát huy được.”
Cốc Thu Vũ gật đầu.
Khi Tiêu Dực đang đồng thời chính diện đối chiến với hai ma tu thì Cốc Thu Vũ đã phi lên nóc nhà, nàng lấy ra cây sáo, âm vực mềm mại của sáo không ngừng mở rộng giữa không trung.
Theo sáo âm của nàng, đột nhiên khắp nơi truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Hai gã ma tu đang ở trên bầu trời bỗng cảm thấy có chuyện không hay, khi bọn chúng quay đầu nhìn lại thì thấy vô số con bướm ở bốn phương tám hướng vọt tới bọn chúng.
Trong đó có một gã ma tu dùng hỏa để đối kháng, kết quả là con bướm biến mất như bọt nước, khi phục hồi tinh thần lại thì bọn chúng đã lâm vào Hồ Điệp trận.
Mới chỉ qua vài giây mà hai gã đó đã kêu to rồi ngã xuống từ bầu trời, vừa vặn bị Thẩm Hoài An đang ở phía dưới chờ bắt lấy.
Tiêu Dực mới đánh nửa ngày với bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng này sợ đến ngây người, hắn và Cốc Thu Vũ cùng nhau hạ xuống đất, không thể tin được nhìn về phía nàng.
“Trước đây luận bàn sư tỷ chưa từng dùng chiêu này bao giờ.” Tiêu Dực nói.
“Lại không phải liều mạng với các sư huynh đệ thì sao phải dùng?” Cốc Thu Vũ vô tội nói, “Đệ rất muốn chết trong khi luận bàn sao?”
Phía sau cổ của Tiêu Dực rùng mình nên lập tức kết thúc đề tài này.
Tiêu Dực dùng một chưởng đánh hôn mê mấy tên ma tu này còn Thẩm Hoài An dùng Thúc Thần thằng trói lại sáu tên ma tu.
Từng bị độc trùng của Cốc Thu Vũ công kích nên sáu gã này đều thê thảm không nỡ nhìn, dường như tùy thời không sống được bao lâu.
“Sư muội thật sự là đáng sợ.” Thẩm Hoài An nhìn thảm trạng của bọn chúng mà không nhịn được cảm khái, “May mắn chúng ta là sư huynh muội bằng không huynh chết như thế nào cũng không biết.”
Ba người đang suy nghĩ xem sáu gã ma tu này phải xử lý thế nào thì phát hiện có người bay tới. Bọn họ ngẩng đầu thì nhìn thấy Lục Ngôn Khanh đang ngự kiếm phi hành trở về, hắn quá sốt suột nên kiếm cũng chưa thu thì người đã rơi xuống đất.
“Các sư đệ muội thế nào? Có bị thương hay không?” Lục Ngôn Khanh đi tới, trên trán của hắn đều rịn mồ hôi, hắn túm lấy từng sư đệ sư muội cẩn thận xem xét.
“Bọn đệ không có việc gì.” Thẩm Hoài An hưng phấn, “Sư huynh xem bọn đệ có lợi hại hay không --- Ba người bọn đệ bắt sống được sáu tên ma tu đấy!”
“Lạc Thủy thành sao lại có nhiều ma tu đến vậy?” Lục Ngôn Khanh xem xét xong Thẩm Hoài An thì buông hắn ra, sau đó túm lấy Tiêu Dực xem xét tỉ mỉ, nghe Thẩm Hoài An nói thế Lục Ngôn Khanh nhíu mày nói, “Sớm biết rằng như vậy thì hôm nay huynh không nên đi.”
“Đừng, nếu sư huynh không đi thì bọn đệ nào có cơ hội động thủ chứ?”
Thẩm Hoài An thật sự rất vui vẻ, rốt cuộc thì trước đây khi gặp được ma tu vài lần đều là Ngu Sở mang Lục Ngôn Khanh theo, có cảm giác coi bọn họ trở thành tiểu hài tử vậy.
Hôm nay không có Lục Ngôn Khanh ở thì cuối cùng hắn mới thật sự được động chân tay với địch nhân.
“Đúng rồi sư huynh, sao sư huynh đã trở lại vậy, không phải buổi tối mới về sao?” Cốc Thu Vũ nghi hoặc.
Vừa vặn đến lượt nàng bị Lục Ngôn Khanh kiểm tra, so với Thẩm Hoài An và Tiêu Dực thì nàng bị kiểm tra càng uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, bị Lục Ngôn Khanh nắm lấy bả vai rồi xoay một vòng.
“Trong lúc trở về thì huynh phát hiện Lạc Thủy thành có tiếng sấm vang, sợ bọn muội xảy ra chuyện nên vội vàng gấp gáp trở về.” Lục Ngôn Khanh giải thích.
Xác định ba người không có việc gì thì lúc này hắn mới cúi đầu nhìn về phía đám ma tu đang nghiên nghiêng ngả ngả.
Tạm dừng vài giây thì Lục Ngôn Khanh bỗng nhiên nghĩ tới.
“Đúng rồi, sư tôn đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.