Chương trước
Chương sau
Không đợi người khác mở miệng thì Lục Văn Đống đã cười cười giải thích, “Phu nhân, bà hồ đồ rồi phải không? Phần lớn người tu tiên đều bảo trì thanh xuân vĩnh viễn mà, bằng không sao nhiều phàm nhân đều muốn tu tiên đây?”
Ông ta lại hô lên, “Tới tới tới, mời mọi người, Tiểu Ngọc, yến hội đã sắp xếp xong chưa?”
Nha hoàn bên kia xác nhận xong thì lúc này đoàn người mới đi vào phòng.
Chờ đến khi mọi người ở trong phòng ngồi xuống, lúc này Lục Văn Đống mới giới thiệu hai bên.
“Vị này là chính thê của tiểu nhân còn vị này là nhị phu nhân.” Lục Văn Đống nói, “Đây là nhị nữ nhi của tiểu nhân Lục Tĩnh An, còn đây là tiểu nữ nhi của tiểu nhân Lục Tư Diệu.”
“Còn hai hài tử nữa thì đại nữ nhi gả đi nơi khác rồi. Một nhi tử còn lại là song bào thai với Lục Tư Diệu tên là Lục Cảnh Thụy đã đi ra ngoài chơi với bằng hữu, hẳn là hôm nay sẽ trở về.”
Theo lời giới thiệu của Lục Văn Đống, nữ quyến Lục gia thi nhau chắp tay thi lễ chào hỏi.
Từ biểu cảm thân thuộc của các nữ quyến ngồi bên bàn là có thể nhìn ra được trong nhà này chính phòng Lục phu nhân là lớn nhất.
Mới nhìn thì Lục phu nhân và nữ nhi Lục Tư Diệu tự nhiên hơn,còn nhị phu nhân và nhị tỷ Lục Tĩnh An lại cẩn thận lễ phép.
Hơn nữa ngay cả trên chỗ ngồi cũng có thể nhìn ra tới.
Lục Ngôn Khanh là vai chính ở chính giữa, phu thê hai người ngồi bên cạnh hắn. Tay trái Lục phu nhân nắm lấy Lục Ngôn Khanh còn tay phải nắm lấy tiểu nữ nhi, nhị phu nhân là trưởng bối nhưng lại ngồi bên người Lục Tư Diệu cách xa chủ vị.
Tiểu muội ngồi ở vị trí dựa vào mặt trong, còn ngược lại di nương và nhị tỷ ngồi đầu tiên ở bên cạnh.
Lục Văn Đống lại giới thiệu một chút về Tinh Thần Cung.
Đại nha hoàn Lục gia rất hiểu phán đoán tình huống, khi giữa các chủ nhân hàn huyên gần xong thì nàng canh đúng lúc để nha hoàn bưng thức ăn đã làm xong lên, sau đó bọn nha hoàn lại rót rượu ra.
Từ bữa cơm chiêu đãi này của Lục gia mà xem thì quá tốt, trong cuộc sống lại khác nhau như trời với đất thế này rất khó tưởng tượng Lục gia và Lý gia đều là thế gia bị Nhạc hoàng đế nhắm vào.
Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực ở độ tuổi chính trực trên dưới hai mươi, khí chất của ba người ở ba phong cách bất đồng nhưng đều cực kỳ xuất sắc anh tuấn.
Mấy năm nay khu vực Đế Thành hay truyền lưu những cái gọi là mấy đại công tử ở trước mặt bọn họ hoàn toàn không thể so sánh được.
Trên bàn cơm, nhị tỷ Lục Tĩnh An và tiểu muội Lục Tư Diệu đều không ngừng trộm ngắm bọn họ chứ đừng nói đến bọn nha hoàn đứng ở phía sau vẫn luôn nhịn không được trộm xem bọn họ.
Hiển nhiên là Lục Văn Đống và Lục phu nhân cực kỳ thích Lục Ngôn Khanh, Lục Văn Đống đã cùng nhi tử qua một ngày một đêm nên còn có thể bớt bớt lại.
Nhưng Lục phu nhân vẫn luôn nắm lấy tay Lục Ngôn Khanh không buông, hết hỏi vấn đề này đến vấn đề khác, quên cả chiêu đãi khách nhân.
Lục Văn Đống hắng giọng rồi nói, “Phu nhân, chút nữa còn có rất nhiều thời gian hỏi Tề nhi, trước cứ ăn cơm xong đã.”
Lúc này Lục phu nhân mới lưu luyến mà tình táo lại, miễn cưỡng dừng lại sự xúc động muốn nói chuyện với nhi tử của mình.
Sau đó Lục Văn Đống hắng giọng rồi nhìn sang Lục phu nhân thì thấy thê tử liên tục gắp đồ ăn cho Lục Ngôn Khanh, căn bản là không nghe được.
Ông ta liền vươn tay ra từ sau lưng Lục Ngôn Khanh với qua chạm vào sau lưng Lục phu nhân.
Lục phu nhân ngẩng đầu, Lục Văn Đồng hất cằm có ý nhắc nhở.
Lúc này bà mới hiểu được, thế là rót một chén rượu đầy sau đó nhìn sang Ngu Sở rồi nâng chén, “Ngu chưởng môn, dân phụ kính ngài một ly, cảm ơn ngài đã đưa nhi tử của dân phụ về.”
Lục phu nhân vừa nói xong thì trên bàn cơm yên tĩnh hơn.
“Đưa về?” Thẩm Hoài An nghi hoặc, “Hai ngày nữa chúng ta còn phải trở về môn phái mà.”
“Nhưng……”
“Được rồi được rồi được rồi, tới, tiểu nhân cũng làm một ly.”
Lục phu nhân vừa mới mở lời thì bị Lục Văn Đống ngăn trở, ông ta cũng giơ lên chén rượu rồi cười nói, “Trên bàn cơm không nói những chuyện khác, mọi người vui vẻ ăn cơm là tốt rồi.”
Chờ sau khi ăn xong bữa cơm này, Luc gia sắp xếp mọi người Tinh Thần Cung ở một trắc viện, hoàn toàn đem cả đình viện này nhường cho bọn họ ở.
Đương nhiên Lục Ngôn Khanh vừa mới trở về thì đương nhiên là bị kéo đi nói chuyện.
Lục phu nhân vừa mới cơm nước xong liền muốn lôi kéo Lục Ngôn Khanh đi nhưng Lục Văn Đống ngăn cản lại.
“Hài từ đi xe ngựa mệt nhọc, trước đó lại vội vàng chuyện của Đế Thành nữa, bà để con trở về nghỉ ngơi một vài canh giờ rồi buổi chiều lại hàn huyên, không cần nóng nảy nhất thời.”
Lúc này Lục phu nhân lưu luyến không rời mới để Lục Ngôn Khanh đi.
Lục Ngôn Khanh cúi đầu ôm quyền chào rồi sau đó xoay người cùng đi với những đệ tử khác của Tinh Thần Cung.
Lục Văn Đống nhìn thấy Lục phu nhân còn đứng ở đằng kia nhìn nhìn bèn duỗi tay ôm lấy bà.
“Đừng nhìn, nhanh vào nhà đi.”
Hai phu thê vào trong phòng, Lục phu nhân ngồi xuống tự rót nước cho mình, bà cảm khái nói, “Thật không nghĩ tới thế mà Cảnh Tề còn sống, hoàng đế cũng đã chết, còn có chuyện nào tốt hơn chuyện này sao?”
Lục Văn Đống ngồi xuống bên cạnh bà rồi thở dài.
“Chuyện tốt như vậy ông than thở cái gì?” Lục phu nhân nhìn sang phu quân của mình.
“Bà xem bà đi, ở trên bàn cơm nói mấy lời đó ra làm gì không biết?” Lục Văn Đống không nhìn được nói.
“Ta nói cái gì?” Lục phu nhân không hiểu được.
“Bà nói cái gì mà cảm tạ bọn họ đưa Cảnh Tề về, bà có điên rồi không? Nhỡ đâu ở trên bàn cơm hài tử nói không muốn thì hai ta có biện pháp nào đây?” Lục Văn Đống thấp giọng giải thích, “Bà không chịu suy nghĩ gì cả!”
“Ta nói sai cái gì sao? Cảnh Tề là nhi tử của ta, hiện giờ thằng bé xuất hiện thì không phải là về nhà sao?” Lục phu nhân nói, “Còn nữa đây là nhà của nó thì sao nó có thể nói không muốn trở về.”
Lục Văn Đống cầm chén trà lên rồi cười một tiếng.
“Ta nói không nhất định đâu.” Ông ta giải thích, “Hơn hai mươi năm chúng ta không gặp mặt, hài tử bình thường lưu lạc rồi tìm được nhà thì đừng nói khóc lóc thảm thiết, nói vô cùng vui sướng cũng phải. Bà nhìn phản ứng của thằng bé xem, có thể cảm giác được nó cực kỳ vui sướng hoặc cực kỳ kích động không?”
Lục phu nhân chậm rãi dựa vào ghế dựa.
Bà nhẹ nhàng nói, “Ông cảm thấy Cảnh Tề không muốn trở về? Nhưng sao có thể được đây, nơi này là nhà của thằng bé cơ mà. Hiện giờ tìm được nhà nó không trở về thì có thể đi đâu được?”
Bên này, hai phu thê Lục thị đóng cửa bàn luận biện pháp.
Còn ở biệt viện bên kia, Thẩm Hoài An, Tiêu Dực và Cốc Thu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Khanh không nhúc nhích.
Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh đang thấy phiền, giờ lại bị bọn họ nhìn chằm chằm nên giọng điệu cũng không kiên nhẫn được, “Làm sao vậy?”
Thẩm Hoài An quay đầu nhìn một vòng, xác định Ngu Sở đã trở về phòng, trong viện chỉ có mấy người bọn họ nên hắn mới thấp giọng hỏi, “…… Nghe ý tứ mẫu thân của sư huynh là sư huynh phải về nhà?”
“Không trở về.” Lục Ngôn Khanh nói.
“Nhưng ý của phụ mẫu sư huynh giống như hy vọng sư huynh trở về mà.” Cốc Thu Vũ chống mặt nói.
Lục Ngôn Khanh ngồi xuống, hắn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Cho nên huynh mới không muốn trở về.” Hắn thấp giọng, “Các đệ ai cũng mặc kệ huynh, chỉ biết ở bên xem náo nhiệt thôi.”
Nhiều năm như vậy hình như đây là lần đầu tiên Lục Ngôn Khanh bực bội, còn oán trách các sư đệ sư muội, biểu hiện này hình như còn mang theo ý ấm ức hờn dỗi.
“Xin lỗi xin lỗi, cái này chủ yếu là việc riêng nhà sư huynh, chúng đệ không tiện mở miệng thôi.”
“Đúng vậy, không phải không muốn giúp mà năng lực chỉ có thế thôi ý.”
“Đúng vậy.”
Thấy Lục Ngôn Khanh như vậy, Thẩm Hoài An, Tiêu Dự và Cốc Thu Vũ nhanh chóng mở miệng lừa gạt an ủi hắn.
“Chân ở trên người sư huynh, sư huynh không muốn trở về thì nói với họ.” Tiêu Dực nói.
Thẩm Hoài An quay đầu duỗi tay ra vỗ lên đỉnh đầu của Tiêu Dực.
“Đệ này, có phải bị choáng váng hay không vậy. Người không có liên quan gì thì đương nhiên có thể nói được nhưng đây chính là thân phụ mẫu, đương nhiên khó mà nói ra lời.” Thẩm Hoài An nói, “Giống như gia gia của đệ bỗng nhiên trở về nói muốn mang đệ đi, đệ có đi hay không? Đệ sẽ nói thế nào?”
Tiêu Dực chỉ muốn mở miệng an ủi Lục Ngôn Khanh, kết quả lại bị Thẩm Hoài An đưa ra giả thiết làm cho mông lung, tự mình ngồi ở một bên bắt đầu tự kỷ rối rắm lên.
Ba người đều trẻ tuổi nên không có kinh nghiệm về phương diện này, nói đến nói đi cũng không có kết quả.
Qua một canh giờ thì có gã sai vặt đi đến.
“Đại thiếu gia, lão gia và đại phu nhân mời thiếu gia gặp mặt ạ.” Hắn cười nói.
Đấy, người ta đã gọi thiếu gia rồi.
Lục Ngôn Khanh đi theo gã sai vặt xuyên qua đình viện xa hoa chiếm diện tích rộng lớn trong Lục gia, đi tới bên kia rồi vào phòng, quả nhên nhìn thấy Lục Văn Đống và Lục phu nhân đang ngồi bên cạnh bàn chờ hắn.
“Tề nhi, đến, đến đây ngồi đi con.” Lục Văn Đống cười nói.
Lục Ngôn Khanh đi vào ngồi đối diện bọn họ, hắn nhìn bọn họ rồi lễ phép nói, “Cha, nương, có việc gì không ạ?”
Lục Văn Đống và Lục phu nhân không nhịn được liếc nhìn nhau một cái, dường như không mấy vui vẻ đối với sự xa cách của Lục Ngôn Khanh.
“Cha nương chỉ tìm nhi tử tâm sự mà thôi, có chuyện gì thì mới cần nói sao?” Lục Văn Đống cảm khái, “Nhìn con khỏe mạnh lớn lên thế này người làm phụ mẫu như chúng ta rất vui vẻ trong lòng. Nhớ năm đó vì tìm con mà nương của con buồn rầu suốt đêm không ngủ yên được, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, về sau bệnh nặng một trận, đi một chuyến tới quỷ môn quan mới về được đấy.”
“Đúng vậy.” Lục phu nhân cũng cười nói, “Nương nhớ rõ khi đó con còn không lớn bao nhiêu, vừa mới biết nói đã biết hiếu kính người, biết đau lòng chúng ta, là hài tử tốt.”
Bà thở dài, “Nương mang thai ba lần, có được bốn hài tử nhưng vừa ý nương chỉ có con, lúc ấy nương thật sự cảm kích trời xanh khi có được hài tử thông minh lanh lợi là con. Ai biết……”
Lục phu nhân lại nghĩ tới sự việc ngày đó, vành mắt liền đỏ lên.
“Thôi được rồi.” Lục Văn Đống duỗi tay ra ôm bà rồi an ủi, “Những cái đó đã là chuyện quá khứ, hiện giờ không phải Tề nhi đã trở lại hay sao? Về sau người một nhà chúng ta sống cuộc sống tốt đẹp là được.”
Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào bọn họ, hắn không biết cách ứng đối ra sao.
Hắn thấp giọng nói: “Con…… Nhưng mà……”
“Tề nhi, chẳng lẽ thật sự con không muốn nhà, không muốn nương sao?” Lục phu nhân nức nở, “Nương hoài thai mười tháng mới sinh con ra, con là miếng thịt rơi xuống từ trên người nương, nương thật sự là…… Nương thật sự không muốn lại mất đi con. Xem như nương cầu xin con đừng đi, nương quỳ xuống xin con đấy.”
Lục phu nhân liền muốn quỳ xuống, Lục Văn Đống nhìn bà nhưng không hề ngăn trở, Lục phu nhân cứ quỳ trên mặt đất như vậy làm Lục Ngôn Khanh sợ tới mức đứng lên đi qua đỡ bà.
“…… Nương, nương đứng lên trước đã.” Mồ hôi trên trán Lục Ngôn Khanh sắp rơi xuống, hắn lắp bắp, “Con, con mời sư tôn đến đây……”
“Tề nhi, con cũng đã là đại hài tử, sư tôn của con nuôi con lớn như vậy không dễ dàng.” Lục Văn Đống khuyên nhủ, “Đây là việc của nhà chúng ta, là việc riêng của con, con không thể cứ có chuyện gì đều thương lượng với sư phụ con được, con cũng cần suy nghĩ cho ngài ấy, đừng để ngài ấy nhọc lòng.”
Hai đôi tay của Lục Văn Đống và Lục phu nhân túm lấy cánh tay của Lục Ngôn Khanh, trong nháy mắt kia làm Lục Ngôn Khanh nhớ tới vô số cánh tay máu túm lấy hắn không bỏ trong ảo cảnh.
Nhìn hai người vội vàng trừng mắt, bỗng nhiên Lục Ngôn Khanh rùng mình một cái, tránh thoát bọn họ xong rồi đột nhiên đứng lên.
“Cha, nương, nhi tử bất hiếu.” Lục Ngôn Khanh cắn răng, hắn quỳ xuống rồi thấp giọng nói, “Hai người coi như con đã chết đi, con đã không phải là phàm nhân, con tuyệt đối không có khả năng trở về.”
Hai phu thê đều ngây người một lát, hình như không nghĩ tới Lục Ngôn Khanh nói chuyện thẳng ra như thế.
Qua vài giây, Lục phu nhân khóc thút thít, “Tề nhi, con không thể nhẫn tâm như vậy, nương chính là nương của con sinh con ra nuôi con lớn mà.”
Lục Văn Đống liếc nhìn Lục Ngôn Khanh một cái rồi cúi đầu dỗ dành Lục phu nhân khóc lóc không ngừng.
Lục Ngôn Khanh đứng ở nơi đó nhìn chăm chú bọn họ đến ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên thình thịch như búa tạ, máu ầm ầm chảy xuôi xuống.
Hắn cúi đầu xoay người chuẩn bị đi thì nghe được Lục Văn Đống gọi, “Tề nhi.”
Lục Ngôn Khanh quay đầu, Lục Văn Đống nở nụ cười yếu ớt, “Là cha nương không nên làm khó con, con ở thêm mấy ngày đi, ngày mai cha mang con đi tế bái những người đó.”
Lục Ngôn Khanh mím môi rồi gật đầu, lúc này mới lui ra ngoài.
Chờ đến khi hắn rời đi, Lục Văn Đống mới thở dài một tiếng, Lục phu nhân ngậm nước mắt ngẩng đầu rồi cắn răng nói, “Không có khả năng, sao Tề nhi có thể không muốn về nhà, những lời này nhất định là có người dạy cho thằng bé nói như vậy để cho thằng bé không trở lại.”
“Bà đang nói cái gì vậy?” Lục Văn Đống nghi hoặc.
“Cảnh Tề của chúng ta là hạt giống tu tiên tốt nhất, khẳng định là sư phụ kia của thằng bé không muốn buông tay nên sau lưng châm ngòi chúng ta rồi!” Lục phu nhân nhìn về phía Lục Văn Đống, “Vừa thấy mặt là ta lền cảm thấy có vấn đề, nào có nữ sư phụ ở cùng với nam đồ đệ, ông mở mắt ra xem nàng và những đồ đệ đó của nàng đi, có thể nhìn ra được nàng là sư phụ không? Trai đơn gái chiếc ở trên núi nhiều năm như vậy ai biết trong lòng nàng nghĩ gì, ở sau lưng đã dạy cái gì.”
“Bà điên rồi hả bà, bà đừng có nói như vậy chứ!” Lục Văn Đống hạ giọng, “Ngu tiên tưởng là người tốt, Tề nhi lớn như vậy đều là công lao của ngài.”
“Thôi đi, ta còn không biết ông sao?” Lục phu nhân cười lạnh, “Nhìn thấy trẻ tuổi xinh đẹp là ông liền cảm thấy người ta là người tốt hả? Năm đó ông nói muội muội thân thích ở phương xa là cô nương tốt gọi về phủ giúp một chút, giúp đỡ như thế nào liền giúp đến trên giường của ông, còn thành thϊếp của ông?”
“Được rồi, bà lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói không dứt đấy.” Lục Văn Đống đẩy bà ra, ông ta đứng lên vỗ vỗ áo choàng rồi lạnh lùng nói, “Ngàu mai ta ra cửa với Tề nhi, bà tự giải quyết cho tốt vào, chớ lộ cái tình tình này của bà ra, đừng đắc tội với người ta, biết chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.