Chương trước
Chương sau
Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ vẫn luôn giữ liên hệ với nhau, Võ Hoành Vĩ dẫn đầu mang theo chín người đi Đế Thành.
Còn Ngu Sở muốn âm thầm đi trước cho nên không thể nghênh ngang như bọn họ được.
Nàng tính là chờ đến khi chỉ còn cách Đế Thành vài ngày đi đường thì lại ngụy trang thành người thường mới chậm rãi tiến vào Đế Thành.
Sau khi thầy trò Tinh Thần Cung thương lượng tốt sẽ cùng nhau ra cửa thì bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.
Buổi sáng ngày hôm sau, các đồ đệ dậy sớm chuẩn bị rồi đi đến quảng trường ở bên ngoài chính điện để chờ đợi Ngu Sở.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đối mặt với nguy hiểm không biết trước được cho nên đều có vẻ hưng phấn.
Mấy thanh niên đang nói chuyện thì nghe được Cốc Thu Vũ gọi, “Sư tôn?!”
Ngữ điệu của nàng mang theo sự giật mình, mọi người quay đầu thì nhìn thấy Ngu Sở mặc bộ trang phục màu đen khỏe khoắn, tóc buộc cao ở phía sau, thoạt nhìn cực kỳ hiên ngang.
Các đồ đệ không nhịn được mở to hai mắt.
Bái sư lâu như vậy, tất cả mọi người đều rõ Ngu Sở luôn luôn chỉ mặc màu trắng, hoặc bất kỳ những màu tiệm cận với màu trắng như màu xám nhạt, màu lam nhạt hoặc bất kỳ màu gì gần với màu trắng nhất.
Mà mái tóc dài đen nhánh của Ngu Sở cũng vĩnh viễn thả ở sau lưng và chỉ dùng trâm ngọc vấn một ít tóc lên cho gọn gàng mà thôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ngu Sở mặc y phục màu đen, còn buộc tóc lên cao nữa!
“Sư, sư tôn?” Các đồ đề đều lắp bắp nhìn nàng không chớp mắt.
Cách ăn mặc ngày thường của Ngu Sở thoáng nhìn thì thấy là người thờ ơ lạnh lùng, hiện giờ thay đổi y phục màu đen lại hiện ra sự sắc bén ẩn giấu tận sâu bên trong nàng.
“Giật mình như vậy sao?” Ngu Sở nhướn mày, nàng cười nhàn nhạt, “Vậy thì xem ta cho kỹ vào, xem cẩn thận.”
Các đồ đệ vẫn chưa hiểu lời nàng nói thì nàng đã liếc nhìn về phía mọi người.
“Bắt đầu Từ Lục Ngôn Khanh, từng người tiến vào tìm ta.”
Ngu Sở xoay người tiến thẳng vào chính đường trong đại điện.
Các đồ đề nhìn nhau mà không biết Ngu Sở muốn làm gì. Lục Ngôn Khanh đi theo vào đại điện trước.
Chờ sau khi các đệ tử dựa theo trình tự đi vào rồi lại đi ra, cuối cùng đến lượt Lý Thanh Thành thì chỉ có hắn đi ra một mình.
“Sư tôn đâu?” Thẩm Hoài An hỏi.
Lý Thanh Thành đáp, “Sư tôn để chúng ta sắp xếp những thứ tốt rồi chờ người một lát.”
Các đồ đệ cầm lấy túi đựng đồ của mình, không cần phải đợi lâu thì Ngu Sở liền tới.
Nàng lại đổi lại y phục nhạt màu thường ngày rồi đi tới trước mặt các đồ đệ.
“Ta đồng ý mang các con đi nhưng với điều kiện.” Ngu Sở nói, “Các con cần phải nghe lời ta, rõ chưa?”
Hai người Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành sợ nhất bầu không khí giằng co, những thời khắc như thế này bọn họ đều sẽ nói gì đó để giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
Nhưng ánh mắt của Ngu Sở quá nghiêm túc, giống như dao nhỏ cứa lên người vậy.
Lần đầu tiên thấy sư phụ nghiêm khắc như vậy, các đồ đệ nhìn lẫn nhau rồi cúi đầu.
“Sư tôn, đã rõ.” Bọn họ ngoan ngoãn trả lời.
“Ta không đùa cợt gì với các con, chuyện này cực kỳ nghiêm túc.” Ngu Sở lại cường điệu một lần nữa, giọng nói của nàng trầm xuống, “Nếu có người làm trái với lời ta nói, thích tự làm theo ý mình thì về sau không cần nhận ta là sư phụ nữa.”
Nghe thấy lời này, các đồ đệ không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngày thường bọn họ hơi sợ Ngu Sở, hiện tại nàng nghiêm túc như vậy thì mọi người càng giống như quả cà tím héo, thành thành thật thật gật đầu một lần nữa để tỏ vẻ mình đã rõ.
Có thể Tinh Thần Cung chưa từng bại trận, lại nhẹ nhàng dành được thắng lợi nên khiến cho bọn họ cảm giác rằng trên thế gian này dường như không có người có thể là đối thủ của bọn họ vậy.
Ngu Sở nghiêm khắc cảnh cáo làm bọn họ như bị dội một chậu nước lạnh khiến các đồ đệ vốn đang hưng phấn khi được cùng nhau đi ra ngoài đều im lặng toàn bộ, cảm nhận được chuyện này thật sự nghiêm túc.
Nhìn bọn nhỏ đều không cười nổi thì lúc này nàng mới nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”
Trước khi đi làm cho bọn họ tỉnh táo lại một chút để tránh sau đó gặp phải địch nhân vì không đủ cẩn thận mà xảy ra chuyện đáng tiếc.
Mọi người ở Tinh Thần Cung cũng chính thức đi Đế Thành. Bởi vì quá nhiều người nên Ngu Sở lấy ra pháp bảo hình con thuyền, đặt trên mặt đất liền biến lớn, cũng đủ rộng rãi để chở được mọi người.
Ngón tay của Ngu Sở phất qua thân thuyền, bùa chú cổ văn màu lam hiện lên làm con thuyền ẩn thân để người khác không nhìn thấy được, lúc này nàng mới lên thuyền.
Pháp bảo bay lên xuyên qua kết giới sương mù hướng về Đế Thành.
Trên đường, Ngu Sở vẫn luôn giữ liên lạc với Võ Hoành Vĩ.
“Chúng ta đã đến cạnh Đế Thành rồi.”
Pháp bảo trong tay vang lên giọng nói của Võ Hoành Vĩ.
Giọng nói của ông trầm xuống, “Cảm giác sát khí càng nặng hơn so với đợt trước lão phu tới nơi này.”

“Ngài nhìn thấy bóng dáng của ma tu không?” Ngu Sở hỏi.
“Trước mắt không nhìn ra, chỉ sợ phải vào thành mới có thể tìm hiểu đến cùng.” Võ Hoành Vĩ nói, “Từ từ ---!”
Thanh âm đối diện biến mất một lúc lâu, một lát sau giọng nói của Võ Hoành Vĩ mới vang lên.
“Đế Thành này có vấn đề.” Võ Hoành Vĩ nghiêm túc nói, “Chúng ta phát hiện sáu phương vị ở bên ngoài Đế Thành có trận pháp đồ ký hiệu Đồ Đằng cấm kỵ từ thời cổ đại, chỉ sợ Nhạc hoàng đế này đã biến toàn bộ Đế Thành trở thành pháp đàn của chính mình rồi!”
***Đồ Đằng: trong tiếng Anh có ‘Totem’ là nghĩa tương tự với Đồ Đằng - 圖騰 (âm Bắc Kinh là túténg) và trong tiếng Việt là Vật Tổ. Vật Tổ ở đây là một danh ngữ đặt theo cú pháp tiếng Việt, trong đó vật là danh từ trung tâm và tổ là thành phần bổ nghĩa; còn trong tiếng Hán thì Vật Tổ 物祖 có nghĩa là tổ của muôn loài, trong đó vật là định ngữ và tổ mới là trung tâm (bị định ngữ).). ‘Từ điển tiếng Việt’ của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia do Nguyễn Kim Thản, Hồ Hải Thụy, Nguyễn Đức Dương biên soạn (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2005) giảng totem là “động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt”. Nói một cách dễ hiểu hơn thì đó là vật mà mà người xưa xem như là gốc gác tổ tiên của thị tộc mình. Vật Tổ hay totem không nhất định là hình ảnh mang tính chất biểu tượng của dân tộc, ví dụ như người Việt chúng ta có truyền thuyết con Rồng cháu Tiên nhưng không thể nói Vật Tổ là Rồng Tiên được. Đồ Đằng không phải là một dạng của hình xăm hay một dạng đồ án. Còn thực tế đúng là việc xăm hình vật tổ cũng thường thấy nên bị nhầm lẫn là xình xăm. Totem của người Việt nguyên thủy là cá sấu. (sưu tầm)
“Các vị nhớ chú ý an toàn.” Ngu Sở nói.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ.
Phía trước mất tích mười sáu người tu tiên kia chẳng lẽ đều là bởi vì trận pháp này đem toàn bộ thành thị bao phủ lấy cho nên mới không có tin tức?
Nhưng trận pháp này sẽ không làm những bá tánh bình thường đang sinh sống trong đó phát hiện ra dị thường sao, hay vẫn là…… Trận pháp này chỉ hữu hiệu với người tu tiên?
Bất luận ra sao nếu đúng như tình huống mà Võ Hoành Vĩ nói thì trận pháp kia tuyệt đối là cấm thuật từ thời thượng cổ, nàng mang theo người lẻn vào thì cũng không còn nghĩa lý gì.
Trước khi không biết rõ hiệu quả của trận pháp này như thế nào, sẽ mang đến ảnh hưởng gì mà tùy tiện tiến vào Đế Thành thì không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Ngu Sở lại lấy ra pháp bảo truyền âm rồi nói, “Võ chưởng môn, ngài còn ở không?”
Vốn dĩ nàng rất sợ bỗng nhiên Võ Hoành Vĩ không có tin tức giống như những người đi trước đó, kết quả là đối diện trả lời rất nhanh.
“Lão phu ở.” Võ Hoành Vĩ trầm giọng, “Yên tâm, lão phu đang nghiên cứu trận pháp này, tạm thời đừng nóng nảy, chờ lão phu……
Thông tin bị chặt đứt.
“Võ chưởng môn, Võ Hoành Vĩ?” Ngu Sở lại gọi vài lần nhưng đối diện vẫn không có thanh âm.
--- Thật là không bình thường!
Nếu nói mười sáu người trước đó là bởi vì tùy tiện vào trận pháp mà bị đánh lén còn có thể giải thích được, nhưng Võ Hoành Vĩ không phải là người bình thường, ông ấy chính là cao thủ Đại Thừa kỳ, cũng coi như là chưởng môn có tu vi cao cẩn thận và cảnh giác nhất trong Tu Tiên giới.
Sao ông ấy có thể chưa nói xong hết câu thì người đã không thấy tăm hơi?!
Bên kia, bên bìa rừng bên ngoài Đế Thành, Võ Hoành Vĩ nhăn lại lông mày, cúi đầu vỗ vỗ pháp bảo truyền âm.
“Ngu chưởng môn?”
Võ Hoành Vĩ kiểm tra lại pháp bảo, sau khi ông phát hiện thật sự nó không có âm thanh mới cất đi.
Ông đứng lên thì bỗng nhiên phát hiện xung quanh mình không biết khi nào hiện lên sương mù trắng xóa, thậm chí sương mù dày đặc đến nỗi che lấp đi Đế Thành ở nơi xa, những thứ ngay xung quanh cũng không nhìn rõ được.
Lập tức Võ Hoành Vĩ cảnh giác, ông muốn dùng chân khí làm tản đi sương trắng xung quanh cơ thể thì lại phát hiện trong sương mù này, hình như máu của ông bắt đầu chảy chậm, chân khí cô đọng lại đặc sệt bao bọc chặt chẽ lấy cơ thể ông.
Hơn nữa là ngay cả linh khí vẫn luôn tồn tại trong không khí và vạn vật thế gian cũng biến mất không thấy, thậm chí Võ Hoành Vĩ không cảm giác được một chút linh khí chuyển động!
Ông nhăn lại lông mày, đúng lúc này, tận sâu trong màn sương trắng dần dần vang lên tiếng người tiếng khóc lóc.
Thanh niên, hài tử, nữ nhân……
Vẻ mặt từng trải ban đầu của Võ Hoành Vĩ đại biến, bước chân của ông hoảng loạn chạy ngược hướng với thanh âm đó, đến lúc gần như dần dần vứt bỏ được tiếng khóc ở phía sau thì bỗng nhiên tiếng khóc vang lên từ bốn phương tám hướng vọt tới Võ Hoành Vĩ như thiên la địa võng.
***Thiên la địa võng: Lưới giăng trên trời và bẫy dưới đất. Có nghĩa là lưới giăng khắp nơi, không thể nào thoát được.
“Không, không ---!”
Võ Hoành Vĩ che lại lõ tai của chính mình, mồ hôi từ trán chảy xuôi xuống thấm vào trong cổ áo.
Bước chân của ông càng nhanh hơn nhưng những âm thanh kêu rên khóc lóc vẫn cứ văng vẳng bên tai.
Võ Hoành Vĩ đi mãi đi mãi, bỗng nhiên phát hiện sương trắng phía trước loáng thoáng xuất hiện mấy bóng người thấp bé, như là đang bị trói vậy.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
“Ô ô ô ô, đừng mà!”
Tiếng khóc thút thít và tiếng thét chói tai cứ chồng chất nhau vang vọng.
Mồ hôi của Võ Hoành Vĩ gần như rơi xuống trong nháy mắt, ông liên tục lui về phía sau vài bước rồi lại chạy về hướng ngược lại.
Ông chạy xuyên qua rừng cây, thở hồng hộc, giống như cuối cùng đã bỏ rơi được những âm thanh đó.
Võ Hoành Vĩ chống tay dựa lên cây, đứng thẳng lưng thở hổn hển, cả người đều ngơ ngẩn.
Thời gian chỉ gần bằng một lần hô hấp, sương mù trong rừng cây đều biến mất không thấy, thân cây Võ Hoành Vĩ chống tay dựa lên cũng biến thành bức tường cung điện bóng loáng.
Ông đang đứng ở cuối một đoạn hành lang.
Ông ngẩng đầu, phía trước nhìn như là một không gian hình tròn, từ nơi đó không ngừng truyền tới tiếng than ô ô phát ra từ trong cuống họng.
Trái tim của Võ Hoành Vĩ nhảy lên như nổi trống.
Ông cắn chặt răng rồi xoay người muốn đi – Phía sau ông, có một thanh niên đi chân trần đứng ở nơi đó, đôi mắt màu đen cứ nhìn chằm chằm vào ông không chớp mắt.

Thế nhưng bởi vì người này mà Võ Hoành Vĩ đã đến Đại Thừa kỳ sợ tới mức lùi về sau hai bước, bước chân mền oặt ngã bệt trên mặt đất.
“Ngươi còn muốn trốn một lần nữa sao?” Người thanh niên chằm chằm nhìn thẳng vào ông, giọng nói thanh thúy tràn ngập lạnh lẽo, “Giống như lần trước?”
“Không, không ---!” Võ Hoành Vĩ cắn răng, “Đây đều là giả, đây, đây đều là tâm ma, ta sẽ không bị ngươi lừa bịp!”
Ông dứt khoát tạo tư thế tay rồi ngồi xếp bằng đả tọa, dường như muốn tụng Tĩnh Tâm chú để giữ bản thân bình tĩnh.
Bỗng nhiên người trẻ tuổi này lại tiến lến, dùng sức bẻ ra tư thế tay của Võ Hoành Vĩ.
Võ Hoành Vĩ không thể không mở to mắt, người thanh niên cách ông rất gần, gần như hai người sắp chạm trán vào nhau.
“Ngươi không nói cho người khác sao?” Hắn hết sức nhìn chằm chằm vào Võ Hoành Vĩ, “Ngươi cũng không nói cho Ngu Sở, không nói cho nàng vì sao ngươi lại hiểu biết chuyện của Đế Thành đến vậy ---”
“Đủ rồi, câm miệng!”
Võ Hoành Vĩ nắm lấy cổ của người thanh niên, một tiếng răng rắc đã vặn gãy cổ hắn, Võ Hoành Vĩ đứng lên rồi ném người thanh niên đó xuống sàn nhà.
Đây là tâm ma! Võ Hoành Vĩ tự nói với chính mình cần bình tĩnh lại, không được bị ảnh hưởng, không được bị ---
Đồng tử của ông bỗng nhiên co lại.
Vô số du hồn chui ra từ sàn nhà, vô số bàn tan nhô lên nắm chặt lấy ống quần của Võ Hoành Vĩ rồi leo lên trên.
“Vì sao không cứu chúng ta? Vì sao lại giả vờ chưa nhìn thấy cái gì đã rời đi?”
Vì sao? Vì sao? Vì sao?!
Vô số âm thanh ồn ào của mọi người cứ chất vất Võ Hoành Vĩ.
Võ Hoành Vĩ từ từ nháy đôi mắt, mồ hôi lăn xuống từ lông mi.
Mười năm trước, Võ Hoành Vĩ đến Đế Thành thì phát hiện sát khí ở nơi này quá nặng cực kỳ bất thường, không hề giống nơi cho thiên tử, đã không được Thiên Đạo phù hộ nữa.
Ông cảm thấy kỳ quái về việc sát khí từ đâu mà đến nên dùng bùa chú ẩn thân cao cấp men theo sát khí thâm nhập vào hoàng cung.
Cuối cùng ở bên dưới lòng đất của hoàng thành phát hiện ra trận pháp tà thuật chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.
Thần Phong đại đế Nhạc Khang Đức gần sáu mươi tuổi hấp thu tính mạng những người có tư chất tu tiên để kéo dài tuổi thọ của mình.
Hoàng đế bắt lấy những người đó, có người còn nhỏ tuổi, cũng có người đã lớn tuổi. Đều là người có tiềm năng tu tiên nhưng bởi vì nhân sinh không gặp được kỳ ngộ nên vẫn chỉ là người thường.
Chính mắt nhìn thấy hết thảy nhưng Võ Hoành Vĩ lại do dự.
Nếu ông còn trẻ tuổi hoặc vẫn còn là tráng niên tài tuấn vừa mới vào Kim Đan kỳ như trước kia thì có lẽ ông sẽ không chút do dự ra tay cứu giúp.
Nhưng hiện giờ ông đã đến Đại Thừa kỳ, chỉ kém phi thăng thành tiên một bước xa nữa mà thôi, Võ Hoành Vĩ sợ xen vào việc của người khác sẽ ra ngoài ý muốn làm mấy trăm năm tu hành gian khổ bị hủy trong chốc lát.
Võ Hoành Vĩ nói cho chính mình nhân loại không có tư chất tu tiên thì vô luận vận dụng tà thuật như thế nào thì chung quy vẫn là người thường. Căn bản ông không cần phải làm cái gì thì sau mười năm hai mươi năm hoàng đế này sẽ tự đi về thiên thu.
Vì thế ông biết rõ tất cả nhưng vẫn rời đi, ném những tiếng kêu rên đó ở phía sau.
Khi đó Võ Hoành Vĩ cảm thấy thiên kiếp phi thăng của mình chỉ kém một bước, có dự cảm sắp xuất hiện.
Chính là lúc Võ Hoành Vĩ rời khỏi hoàng cung, loại cảm giác không rõ này của ông --- Thật giống như ánh nắng đầu hạ của Tu Tiên giới vốn đang tỏa sáng thì bỗng nhiên bị u ám che khuất, cuối cùng không còn rõ nữa.
Từ đây về sau, cách làm khoanh tay đứng nhìn chuyện của hoàng cung thành tâm ma của ông, ngày ngày đêm đêm quấy nhiễu ông.
Võ Hoành Vĩ tự biết mười năm mà bản thân chưa phi thăng được chỉ sợ có quan hệ với chuyện này. Vì để tiêu trừ cảm giác tội ác trong lòng nên ông không hề bế quan mà dùng sức lực của mình vào chuyện của môn phái, dường như làm một số chuyện có trách nhiệm mới có thể giảm bớt nỗi thống khổ trong lòng.
Cho tới hôm nay, Võ Hoành Vĩ mới phát hiện vài chục năm gần đây người trẻ tuổi đến báo danh đại hội thu đồ đệ giảm bớt dần so với trước thì nhận được tin tức ma tu hoạt động ở Đế Thành.
Võ Hoành Vĩ cảm thấy đây là hậu quả mà lúc ấy ông phóng túng bản thân không đi quản, rốt cuộc ông không ngồi yên được nên đi tìm Ngu Sở thương lượng biện pháp đối phó, hơn nữa là gần như vội vàng muốn đi Đế Thành tìm hiểu.
Ông không lừa gạt Ngu Sở nhưng ông che giấu Đế Thành một ít chân tướng.
Võ Hoành Vĩ đổ mồ hôi đầm đìa, những bàn tay đòi mạng đó không ngừng quấn trên người ông, giống như những xúc tu muốn quấn chặt lấy ông kéo vào trong bóng tối.
Võ Hoành Vĩ giãy giụa một lúc lâu thì ngẩng đầu, ông hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên dỡ xuống tất cả sức lực của bản thân rồi nhắm hai mắt lại.
Toàn bộ thế giới trở nên ken kịt.
Ngoài Đế Thành, thuật sĩ mang theo mặt nạ răng nanh đang vươn tay, pháp bảo giống với cái vại được điêu khắc bằng gỗ trong tay gã cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Thấy thế, những người ở đây mới nhẹ nhàng thở ra.
“Đạo trưởng này nhìn có vẻ có địa vị lớn đây, có thể giãy giụa được thời gian dài như vậy, ta còn tưởng rằng hắn sẽ thoát ra được.”
Một thái giám đang đứng bên cạnh mấy kẻ đeo mặt nạ răng nanh đang đứng ở bên cạnh cười nói.
“Người này là chưởng môn Võ Hoành Vĩ của Tu Thiên Phái, là cao thủ Đại Thừa kỳ thì đương nhiên có địa vị lớn rồi.” Gã mặt nạ cầm đầu lạnh lùng nói, “Chẳng qua…… Trước mặt pháp bảo của Ma giới thì Đại Thừa kỳ chỉ là cái rắm.”
“Đúng đúng, ma tu đại nhân, mời.” Thái giám vươn tay rồi khom lưng cười, “Bắt được người này thì các ngài cũng có thể an tâm, bệ hạ của chúng tiểu nhân cũng sẽ vui vẻ, là chuyện đẹp cả đôi bên a.”
Gã đeo mặt nạ cất đi pháp bảo, gã nhàn nhạt nói, “Cứ chờ một chút xem thế nào, nói không chừng mai kia còn có thể bắt được nhiều người tu tiên hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.