Khi Ngu Sở cùng Lục Ngôn Khanh ra khỏi thư phòng thì nhìn thấy ở bên ngoài hai đứa nhóc đang ngồi xổm ở cầu thang với sắc mặt khác nhau. Mặt của Thẩm Hoài An tối sầm còn Cốc Thu Vũ thì ngoan ngoãn vô tội.
“Ta có một số việc muốn nói với các con.” Ngu Sở nói, “Có khả năng ta sẽ rời đi khoảng nửa tháng, nhanh thì bảy ngày là có thể trở về.”
Lời nàng vừa nói ra thành công dời lực chú ý của Thẩm Hoài An và Tiểu Cốc.
“Sư tôn, người phải rời đi sao?” Thẩm Hoài An vội vàng nói, “Chúng ta cùng đi đi.”
“Con cũng phải đi.” Tiểu Cốc nói.
Ngu Sở lắc đầu.
“Lần này ta đi một mình để làm vài việc riêng. Lúc ta không ở hai con cần nghe lời đại sư huynh, nhớ đừng chọc phiền toái.”
Tiểu Cốc hơi hốt hoảng, cô bé duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Ngu Sở vô cùng đáng thương nói, “Sư tôn, sư tôn, dẫn con đi đi.”
Ngu Sở ngồi xổm xuống, nàng duỗi tay nhè nhàng sờ khuôn mặt của Cốc Thu Vũ.
“Tiểu Cốc ngoan, ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Cô bé biết nàng đã quyết định thì nói gì đều vô ích, chỉ có thể mím môi buông tay đầy đáng thương cùng mất mát.
“Sư tôn, người đi vội vàng quá, lại không cho chúng con biết người đi đâu, nhỡ đâu gặp chuyện gì bị người khi dễ thì chúng con không biết làm sao liên lạc với người được.” Thẩm Hoài An không vui nói, “Con không yên tâm.”
Ngu Sở chuyển tay sang nhéo mặt của Thẩm Hoài An như tức giận vậy.
“Con yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361685/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.