Ngày hôm sau, cuối cùng đoàn xe của Ngu thị cũng tiến vào An Thành. 
Tuy Thẩm Hoài An quý vì Thiếu trang chủ của môn phái, nhưng các môn phái trong võ lâm giống nhau đều ở vị trí hẻo lánh, Thiên La sơn trang cũng vậy, xung quanh núi non chỉ rải rác vài hộ dân. 
Nam hài này giống như lúc Lục Ngôn Khanh mới đến đây, bị mê hoặc bởi đại thành phồn vinh nhất phương bắc, dọc theo con đường không kịp nhìn phong cảnh ven đường. 
Thẩm Hoài An lớn lên tuấn tiếu, thiếu niên mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng lại cố tình lộ ra biểu tình chưa hiểu việc đời làm cho các cô nương đi trên đường nhìn thấy đều che miệng cười trộm lên. 
Đầu Ngu Sở phát đau, nàng duỗi tay kéo Thẩm Hoài An đang ngồi ở ngoài xe vào thùng xe. Thẩm Hoài An ngửa mặt lên vô tội hỏi, “Sư tôn, làm sao vậy?” 
Ngu Sở nhẹ nhàng nhéo mặt Thẩm Hoài An hết cách nói, “Tốt xấu gì con cũng là Thiếu trang chủ, cần chú ý hình tượng.” 
Thẩm Hoài An hiểu được lập tức đảm bảo, “Người yên tâm! Đệ tử tuyệt đối sẽ không cho người mất mặt!” 
Ngu Sở gật đầu rồi nhìn Thẩm Hoài An ghé vào cửa sổ xe vén mành lên chăm chú quan sát phong cảnh bên đường. 
Chiếc cằm của y để lên mép cửa sổ xe làm Ngu Sở nhớ tới khi ở thế giới hiện đại có con chó husky ngồi ghế sau xe hơi thè lưỡi ra hóng gió. Ngu Sở thấy buồn cười, thôi thì tùy tiểu tử này đi. 
Đến khi đoàn xe dừng ở cửa lớn của Ngu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361677/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.