Đi đường ngựa xe mệt nhọc cả một tháng qua, ban ngày lại đi quãng đường xa, hoạt động lâu như vậy vốn dĩ Lục Ngôn Khanh cũng rất mệt mỏi.
Tiểu nam hài ngủ một giấc cực kỳ thoải mái dễ chịu, hơn nữa là tự nhiên tỉnh dậy, sau khi tỉnh lại y nằm trên chiếc giường rộng lớn mà lười biếng vươn vai, lăn đi lăn lại. Y sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ thoải mái đến thế.
Lục Ngôn Khanh tỉnh dậy nhưng vẫn nhắm lại mắt nằm trên giường. Chờ đến khi y thoải mái đủ rồi, lấy lại được ý thức mới phát hiện bản thân đang làm gì.
Nam hài mở choàng mắt, hoảng sợ phát hiện ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời nóng rát sau giờ ngọ chiếu lên sàn nhà, Lục Ngôn Khanh nhanh chóng xốc chăn lên đi xuống đất xỏ giày.
Đáng lẽ y tính sẽ rời giường vào giờ mẹo, thừa dịp trời còn chưa sáng thì ôm chăn trở về sân của mình, giả vờ như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra rồi đi làm cơm sáng là vừa…… Kết quả, ngủ một giấc đến giờ này mới dậy!
Lục Ngôn Khanh đẩy cửa ra đi vào sân, y ngẩng đầu nhìn mặt trời để xác định thời gian, trong lòng lạnh buốt. Đừng nói đến cơm sáng, giờ ăn trưa đều đã qua.
Trong lòng nam hài rối rắm, sợ chính mình không nấu cơm là sư tôn không có gì ăn, lại sợ Ngu Sở cảm thấy bản thân lười biếng, ngày đầu tiên đã lười biếng ngủ dậy muộn.
Lục Ngôn Khanh chạy đến đường chính thì thấy Ngu Sở ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/277088/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.