- Ha ha... Nhìn thấy Thường lão tứ thoắt cái không biết trả lời như thế nào, Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn đứng dậy, đi tới vỗ vỗ bả vai Thường lão tứ nói: - Nói thật, ngươi so với những người trong triều đình hoặc 5 gia tộc lớn kia kém xa. Đám người trên triều đình đó giờ khắc này tuyệt đối có thể chỉ lên trời thề, ngay trước mặt Hoàng đế ca tụng công đức, nhưng trong lòng người nào không nghĩ khác, nhưng ngươi xem bọn họ ai dám nói thật. Hoàng đế hỏi, thật sao? Bọn họ nhất định sẽ tìm ra 100, 1000 lý do nói cho Hoàng đế, còn thật hơn cả thật. Ha ha...
Toát mồ hôi! Thường lão tứ đều bị choáng váng, tuy nhiên nghe thấy Nhậm Kiệt nói Hoàng đế như vậy, lòng hắn cũng dâng lên, lòng nói cái này cũng quá lớn mật chứ hả. Tuy rằng bọn họ ở trong tối cũng sẽ nói một ít lời khác, nhưng ở Ngọc Kinh Thành còn không ai dám tùy tiện công khai đàm luận hoàng thượng, hơn nữa ý tứ trong lời này của Nhậm Kiệt...
- Đây là khế nhà, khế đất Trường Nhạc Đổ Phường của ngươi... Nhậm Kiệt nhấc tay, từ trong ngực mập mạp đem hộp kéo qua đưa cho Thường lão tứ nói: - Hiện tại ngươi cầm chắc. Bản gia chủ chữa bệnh cho Phương gia đại tiểu thư, phải vận dụng một loại dược vật cực kỳ quý báu, ít nhất trị giá 5 triệu tiền ngọc. Bọn họ liền đưa ra một ít sản nghiệp và tiền ngọc để gán nợ, bao gồm Trường Nhạc Đổ Phường này của ngươi. Bản gia chủ sau lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thieu-duoc-vuong/1938678/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.